Diệp Tử nhìn về phía Dương Thần, sắc mặt có chút không tự nhiên, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
– Diệp Tử, gián điệp và công tác liên lạc.
Dương Thần cười thâm ý:
– Diễn xuất quả thực xuất sắc, đến tận lúc các người xuất hiện bên ngoài cửa, ta mới phát hiện tình trạng không ổn, Đúng là bố trí hoàn mĩ, diễn xuất hoàn mĩ. Đặc biệt là câu chuyện mà Diệp Tử kể trước đây, đến giờ ta vẫn không cảm thấy nó là giả tạo, có thể coi đây là cảnh giới cao nhất của diễn xuất rồi, rõ ràng biết là giả, nhưng vẫn cảm thấy là thật…
Diệp Tử nghe Dương Thần nói, khẽ cắn môi, im lặng không nói.
– Đa tạ quá khen, tuy nhiên vần còn thứ Minh Vương các hạ không ngờ tới.
Đoạn Nhẫn khẽ nhếch mép, nhìn về phía Dạ Lang.
Dạ Lang gật đầu 1 cái, phát ra giọng cổ họng:
– còn nhớ âm thanh này không?
Dương Thần sửng sốt, âm thanh của Dạ Lang, hóa ra là âm thanh của tên “Hắc Nê Thu” trên tàu.
Phát hiện này khiến Dương Thần thật sự có chút ngạc nhiên, lúc này chỉ cần nhìn đơn giản Dạ Lang, là đã có thể thấy anh ta là một người tinh thông vật lộn, trải qua sự huấn luyện đặc công chuyên nghiệp, nhưng lúc đó, nhìn thấy Hắc Nê Thu, hoàn toàn là một lão nông dân, một người đàn ông miền núi quê mùa.
Dương Thần trong lòng dậy lên sự ngưỡng mộ:
– Theo ta được biết, Viêm Hoàng Thiết Lữ phân “Long Tổ” và “Bát Bộ Chúng” thành 2 phương, “Long” mặc dù số lượng trên trăm, nhưng vì đơn phương tác chiến không đủ lực, nên hơn trăm người đều là cao thủ trên thế giới đến giờ vẫn ngang hàng với Bát Bộ. Tuy nhiên xem ra, Bát Bộ vẫn không bằng Long ở nhiều điểm. Ít nhất mấy người của Bát Bộ chúng có đóng giả như thế nào, cũng không thể giả dạng đến độ ta nhìn không ra dáng đặc công của họ, vậy mà các ngươi làm được.
– Có thể qua mắt được Minh Vương, Đoạn Nhẫn tôi cũng không ngờ tới, tuy nhiên về tình về lý, chúng tôi là Long, có những trang bị tinh nhuệ nhất.
Đoạn Nhẫn vừa nói xong, vẫn còn lại một người chưa được giới thiệu hừ lạnh 1 tiếng.
Người đàn ông này tóc hơi dài, kéo dài tới dưới cổ, mặc sắc như lưỡi dao, dáng người khôi ngô, cường tráng, dưới mắt trái có vết sẹo hình chữ thập.
– Cứ đắc ý đi, giả bộ cái gì, lão Long ta khinh thường nhất loại tiểu nhân này!
Đoạn Nhẫn hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái:
– Thiên Long! Đừng quên nhiệm vụ lần này ta mới là tổng chỉ huy! Đừng thách thức cực hạn của ta.
– Ngươi cho là ta thích chịu đựng sự sỉ nhục của đồ ăn hại nhà ngươi sao! Lão Long ta chỉ là muốn đánh nhau với tên họ Dương này, ngày trước áo xám nói hắn mạnh hơn ta, lão Long ta không phục! Nếu không là vì nhiệm vụ của Long tổ các ngươi, Bát Bộ chúng ta đã không đến bắt tay.
Nói xong, Thiên Long nhếch mép cười với Dương Thần:
– Họ Dương kia, chờ nhiệm vụ lần này hoàn thành, phải cùng lão Long đánh một trận, lão già áo xám đó một mực nói ngươi lợi hại hơn ta, không đánh ta không tin.
– Đến lúc đó rồi nói.
Dương Thần cười thầm, hóa ra cái người giọng như sấm rền này, là Thiên Long của Bát Bộ, dựa theo tư liệu trong trí nhớ, người này từ nhỏ đã là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm, tu luyện phật môn nội công, lại luyện Long trảo thủ của Thiếu Lâm chính thống, có thể nói là hoàn mĩ, trừ phi thực lực bản thân cao hơn anh ta một bậc trở lên, nếu không tuyệt đối không thể phá được phật môn Long trảo thủ của anh ta. Cũng là kẻ được dự đoán là người võ công thâm hậu nhất Bát Bộ.
Chỉ có điều không nghĩ đến, người đi theo Lâm Chí Quốc, cũng là lão già bên cạnh ông nội Lâm Nhược Khê, áo xám, thật sự là người nào trong Bát Bộ, và Lâm Chí Quốc rốt cuộc là ai? Lâm Nhược Khê là cháu nội ông ta, đây là dạng khái niệm gì?
Mặt khác, Đoạn Nhẫn cũng không có biện pháp thích hợp đối với Thiên Long, đành tạm thời không quản gã, quay người cười với Dương Thần :
– Minh Vương, vì muốn có thể cùng ngài làm một vụ giao dịch, chúng tôi đã lập một văn phòng, hi vọng ngài không lấy làm phiền.
Dương Thần chỉ vào Mã Quế Phương và Mạc Thiện Ny đã gục trên bàn :
– Các ngươi có việc gì cứ nói, hà cớ phải đánh thuốc người phụ nữ của ta và mẹ vợ ta?
– Đó cũng là vì sự an toàn, tôi không thích nói suông, dù sao có chút cơ sở rồi đàm phán sẽ tốt hơn… yên tâm, đó là 1 loại thuốc mê mới ngiên cứu, có thể khiến bộ não của người sử dụng chìm vào trạng thái hôn mê trong một thời gian nhất định, nhưng không hề gây ra nguy hiểm với sức khỏe…
Đoạn Nhẫn chậm rãi giải thích:
– Đương nhiên, nếu qua thời gian nhất định, không có thuốc giải, thì, người sử dụng rất có khả năng biến thành người thực vật.
Dương Thần mắt lạnh lại, nhìn về phía Diệp Tử đang im lặng:
– Diệp Nhi, y nói thật chứ?
Diệp Tử run lên, tránh ánh mắt của Dương Thần , nói:
– Tổ trưởng Đoạn Nhẫn nói đều là sự thật.
– Độc là do ngươi bỏ vào canh.
– Không sai, tôi trước đó đã uống thuốc giải, tuy rằng chúng tôi biết, loại thuốc này không có một chút tác dụng gì với anh, nhưng họ không như thế, họ cần thuốc giải.
Diệp Tử nói chi tiết.
Bởi vì trước đây, một người của Bát Bộ là Hoa Vũ đã được thấy Dương Thần không bị ảnh hưởng bởi các loại độc tố, nên cơ thể Dương Thần không sợ các nguyên liệu của độc tố, Viêm Hoàng Thiết Lữ đã được biết.
Nghe Diệp Tử nói xong, Dương Thần đã rõ những việc đã phát sinh.
Tất cả, hẳn là tự mình hại mình, vừa lúc tự mình cùng Mạc Thiện Ny có kế hoạch về đây, chính từ lúc đó, đã bị nhóm người của nhóm Long này bày mưu tính kế rồi.
Trên tàu, thông qua Dạ Lang giả dạng Hắc Nê Thu, kết hợp với Diệp Tử diễn xuất “họ Mạc không thể thiếu Diệp Tử”, khiến Diệp Tử lấy được lòng tin của Dương Thần và Mạc Thiện Ny.
Vừa vặn thời tiết có mưa, khiến Diệp tử căn bản không cần phải tìm cớ, đã có thể lưu lại nhà của Mạc Thiện Ny, khiến diễn xuất của cô càng trọn vẹn.
Dù sao cũng là thành viên của Long tổ, chẳng phải là đặc công tầm thường, Dương Thần dù có tinh mắt hơn nữa, cũng không thể nào nhận ra sự diễn xuất quá ăn nhập của Diệp Tử, là một gián điệp.
Bát canh nấm vừa rồi, đã trực tiếp khiến cô không bị Dương Thần hoài nghi, thoải mái hại độc.
Nếu như không phải vậy, Dương Thần nhiều năm như vậy, ít nhất bằng bản năng quan sát, đặc công bình thường làm sao có thể đi đến bước này, coi như có thể khiến Mã Quế Phương hôn mê, cũng không thể làm gì Mạc Thiện Ny luôn luôn ở bên cạnh Dương Thần .
Tuy rằng không biết chính xác kế hoạch của Long Tổ là gì, nhưng giờ phút người phụ nữ mình quan tâm với mẹ vợ bị hạ độc, thuốc giải phải thông qua nhóm người kia mới lấy được, dù sao thì cũng phải ngoan ngoãn phối hợp với bọn chúng.
Đương nhiên rồi, tất cả những thứ này đều là ý tưởng của Long Tổ, Dương Thần cũng không cương quyết đi phá hỏng cục diện này, mặc dù hai người phụ nữ bị trúng độc, đối với Dương Thần không phải chuyện khó, nhưng hắn không muốn làm náo loạn người của Viêm Hoàng Thiết Lữ. Xem ra tình hình này, bọn chúng sẽ không hao tâm tổn sức để chụp lấy mình. Nhất định muốn nhận được một vài sự trợ giúp, Dương Thần định nghe ngóng rồi sẽ giải quyết.
Nhìn thấy Dương Thần không nói lời nào, yên lặng trầm tư, Đoạn Nhẫn chỉ nghĩ Dương Thần khoanh tay bó gối, vẻ mặt càng tự đắc, dù sao kế sách này là do y bày ra.
Bất kể là Minh Vương cũng được, kẻ lãnh đạo sau lưng của ZERO cũng chẳng sao, trở về Hoa Hạ, là rồng là sâu, cũng đều phải ngoan ngoãn thôi.
Trong lòng Đoạn Nhẫn cười thầm, còn vẻ mặt vẫn rất bình thản, nói:
– Tôi nghĩ ngài Minh Vương đã hiểu cũng tương đối tình hình trước mắt rồi, vậy, để tôi nói một cách đơn giản, lần này hi vọng ngài Minh Vương có thể ra mặt, giúp chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ.
Dương Thần từ từ nhấp cốc rượu nếp, thở dài:
– Nói!