.
A Lộc là một phần sâu thẳm trong trái tim cô, là chút ít ấm áp và lưu luyến còn xót lại.
Tô Mộng không hiểu ý của từ “trả nợ”
trong lời nói của Giản Đồng, không phải quản gia Hạ đã đích thân nói ra, cái chết của Hạ Vi Minh là do ông ta ra tay sao? Vậy, vẫn còn món nợ nào chứ? Tô Mộng không hiểu, cô vốn muốn hỏi lại, nhưng rõ ràng, Giản Đồng ở trước mặt cô không muốn nói nhiều.
Giản Đồng muốn ra đi rôi, Tô Mộng gọi lại: “Từ từ đã”
.
Cô ấy tháo sợ dây chuyền trên cổ và chiếc nhẫn trên tay ra, nhét vào tay Giản Đồng: “Dù em muốn đi đâu thì cũng sẽ cần dùng đến tiên.
Chị không biết em có chuẩn bị hay không, nhưng cái nhẫn và sợi dây chuyên này đều có thể bán lấy chút tiền ở chợ đen”
.
Nhìn vào sợi dây chuyên và chiếc nhẫn trong tay, bàn tay Giản Đồng nặng trình trịch, mắt đột nhiên cay cay, lau lai khóe mắt: “Chị Mộng, bảo trọng nhé”
.
Cô không cố găng đưa trả Tô Mộng nhẫn và dây chuyền, giơ tay lại ôm một cái ôm thật chặt, cảm xúc biệt ly dâng lên giữa hai người.
Tô Mộng lại lấy hết tiên mặt trên người ra: “Nếu cô thực sự muốn đi, thì tôi nhất định không ngăn cản cô.
Bởi vì, không có ai từ bỏ cuộc sống vinh hoa phú quý để chạy đến một nơi bản thân không thân quen.
Nếu có, thì nhất định người đó có lý do không thể không rời đi”
.
Một nắm nhân dân tệ, màu đỏ màu xanh đều có hết, Tô Mộng thực sự đã đem tất cả những đồng tiền cuối cùng có thể lấy ra trên người mình đều lấy ra hết, cuộn thành một nắm nhét vào tay Giản Đồng.
Cổ họng Giản Đồng khô khốc, lời cảm kích cũng không thể nói ra, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Đừng khóc, đừng khóc, muốn đi thì đi mau lên, đừng quay đầu lại, đừng do dự, đừng lưu luyến, đừng…nhớ nhung…cũng đừng hối hận”
.
Cô đẩy Giản Đồng: “Đi đi!”
Nước mắt đã không thể khống chế được nữa,




– —————–