Mộ Nhất Phàm vừa bực vừa buồn cười mà nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của bé con: “Cái thằng bé này.”
Anh ôm bé con cười ha hả đi xuống tầng một, trông thấy năm người Cao Phi như đang bị khiển trách, trước mặt Chiến Bắc Thiên, họ đứng yên một chỗ không dám động đậy.
Ai bảo khí thế Chiến Bắc Thiên bức người như vậy, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến họ không tự chủ mà đứng thẳng người.
“Bắc Thiên.”
Mộ Nhất Phàm vui vẻ chạy tới.
Chiến Bắc Thiên đón lấy bé con trong lòng anh, hỏi: “Bố em có rảnh không?”
Hắn để bé con lên gọi Mộ Nhất Phàm xuống, là vì không muốn mình đột nhiên xuất hiện, khiến Mộ Nhất Phàm cảm thấy bối rối không kịp trở tay.
“Có, giờ trong phòng làm việc chỉ có mình ông ấy thôi.”
“Chúng ta lên đi.”
Chiến Bắc Thiên cầm túi quà dưới đất lên, theo Mộ Nhất Phàm lên tầng.
Năm người dưới đại sảnh đứng đực mặt nhìn một nhà ba người rời đi, qua hồi lâu mới lấy lại được tinh thần.
Đặng Hiểu Nghị thở phào một hơi: “Chiến thiếu tướng không hổ là người nhà họ Chiến, khí thế kia quân nhân bình thường không thể sánh bằng.”
Chu Toàn nhíu mày: “Mấy ông có thấy bé con giống Chiến thiếu tướng không?”
Trần Hạo gật đầu: “Như đúc từ một khuôn ra ấy.”
Cao Phi nói: “Tôi cũng để ý tới, tôi nghĩ có lẽ bé con là con của Chiến thiếu tướng, chỉ là Nhất Phàm lừa chúng ta là con của anh ấy.”
Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích được vì sao bé con giống Chiến Bắc Thiên tới vậy.
Trần Hạo gật đầu: “Chắc thế.”
Đặng Hiểu Nghị rên lên: “Muốn đi nghe lén xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì quá.”
Khổng Tử Húc lườm cậu ta một cái: “Nếu ông không sợ chết thì cứ đi mà nghe.”
Đặng Hiểu Nghị cười hề hề: “Tôi không sợ chết, cơ mà cũng không có can đảm lên đó nghe lén.”
“Thế khác quái gì nhau đâu.”
“Thôi thôi, mấy ông đừng đứng đây đấu võ mồm nữa, đây là tòa nhà hành chính, chúng ta quay về ký túc đi thì hơn.”
Năm người vừa nói vừa cười rời đi, nhưng mà bầu không khí trên tầng lại hoàn toàn tương phản với họ, hành lang trống trải yên lặng toát lên sự căng thẳng.
Mộ Nhất Phàm thấy càng ngày càng tới gần phòng làm việc của Mộ Duyệt Thành, bắt đầu lẩm bẩm liên hồi: “Anh đừng căng thẳng, anh đừng căng thẳng, có em ở đây rồi, bố em sẽ không ăn thịt anh đâu.”
Chiến Bắc Thiên buồn cười nhìn cậu chàng xoa lưng hắn nãy giờ, rốt cuộc ai mới là người căng thẳng đây?
Thế nhưng, đúng là trước đó hắn có hơi căng thẳng, dù sao thì người gặp mặt cũng là cha của Mộ Nhất Phàm, nhưng giờ bị Mộ Nhất Phàm chọc như vậy, ngược lại không căng thẳng chút nào, còn bị Mộ Nhất Phàm chọc cho dở khóc dở cười.
Lúc cách phòng làm việc khoảng chừng 3m, Mộ Nhất Phàm thoáng dừng lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh suy nghĩ kỹ chưa? Vào rồi là không có đường lui đâu.”
Chiến Bắc Thiên: “…………”
Cũng có phải đi đánh trận đâu mà cần đường lui. Huống hồ nói rõ với Mộ Duyệt Thành sớm một chút, sẽ tốt hơn là để Mộ Duyệt Thành tự mình phát hiện ra, chí ít sẽ không giận nhiều như thế.
Chiến Bắc Thiên đi đầu bế bé con tới cửa phòng làm việc, khẽ gõ cửa.
Mộ Duyệt Thành đang ngồi xem tài liệu, tưởng rằng sĩ quan tới có chuyện cần báo cáo, không ngẩng đầu lên mà nói: “Vào đi.”
Một tay Chiến Bắc Thiên bế bé con, tay kia cầm túi quà, đi tới trước bàn làm việc, đặt quà xuống, cất tiếng chào: “Ra mắt Mộ thượng tướng.”
Mộ Duyệt Thành nghe giọng nói vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc, ngẩng đầu lên, thấy người đứng trước mặt mình thế mà lại là cháu trai lớn của Chiến lão quân ủy – Chiến Bắc Thiên, ông sửng sốt: “Chiến thiếu tướng?”
Ông lập tức đứng lên, cười nói: “Sao cậu lại tới đây? Mau ngồi xuống đi.”
Tuy rằng Mộ Duyệt Thành có thành kiến với Chiến gia, nhưng ông vẫn rất cảm kích với người đưa con mình về thành B miễn phí là Chiến Bắc Thiên.
Ông dẫn Chiến Bắc Thiên ra ngồi xuống sofa đặt sát tường, Mộ Nhất Phàm đi vào sau mau chóng đóng cửa lại.
Mộ Duyệt Thành vừa ngồi xuống liền nói: “Lần trước cậu đưa Nhất Phàm tới thành B, tôi vẫn còn chưa cảm ơn cậu được.”
Chiến Bắc Thiên ngồi xuống đối diện Mộ Duyệt Thành, đặt bé con ngồi trên đùi: “Không cần cảm ơn đâu ạ, đây là việc cháu phải làm.”
Mộ Nhất Phàm lập tức tiến lên rót trà cho hai người, sau đó lặng lẽ ngồi xuống một bên, để Chiến Bắc Thiên giải quyết bố anh đi, miễn cho mình gây thêm phiền phức cho Chiến Bắc Thiên.
Mộ Duyệt Thành nhấp một ngụm trà, đoạn hỏi: “Không biết lần này Chiến thiếu tướng tới doanh địa Mộ gia có việc gì?”
Chiến Bắc Thiên từ từ uống trà, cũng không lập tức trả lời câu hỏi của Mộ Duyệt Thành.
Mộ Duyệt Thành càng không sốt ruột, Chiến Bắc Thiên tự mình tìm tới cửa, hẳn là có chuyện muốn nhờ vả Mộ gia họ, cho nên mới mang quà tới.
Chỉ là Chiến gia thì có việc gì cần nhờ vả tới Mộ gia?
Mộ Duyệt Thành đưa mắt nhìn mấy hộp quà được đặt trước bàn làm việc, lại nhấp một ngụm trà, đoạn nhìn về phía Chiến Bắc Thiên.
Lúc này ông mới chú ý tới cháu trai mình đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi Chiến Bắc Thiên.
Mộ Duyệt Thành ngẫm lại, ban nãy lúc Chiến Bắc Thiên chào hỏi ông, hình như vẫn luôn bế cháu ông trên tay.
Lại nói, từ sau khi con trai đưa con về, hình như ông chưa từng bế bé con.
Mộ Duyệt Thành đặt tách trà xuống, muốn bế bé con qua bên mình.
Ông thấy Mộ Kình Thiên nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, đôi mắt không tự chủ mà dõi theo đường nhìn của bé con.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền sững người.
Mộ Duyệt Thành nhận ra bé con rất giống Chiến Bắc Thiên, phải nói là như đúc từ một khuôn ra.
Nếu có người nói hai người một lớn một nhỏ trước mặt này là hai bố con, chắc chắn sẽ chẳng ai nghi ngờ, ngay cả ông cũng phải hoài nghi bé con là con của Chiến Bắc Thiên.
Chẳng trách lúc con trai bế cháu về, ông đã cảm thấy cháu mình giông giống ai đó, nhưng lúc đó không tài nào nghĩ ra nổi là ai.
Chiến Bắc Thiên nhìn vào mắt Mộ Duyệt Thành, đặt tách trà xuống: “Mộ thượng tướng, hẳn thượng tướng cũng chú ý tới cháu trai ngài hết sức giống cháu.”