Long câu của Tô Bưu bị giết chết, bản thân y lại mượn lực bay lên cao.
Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm không bỏ qua cho y, long câu hai người vừa chạm đất lại tiếp tục nhảy lên, lăng không đánh chặn đường.
Ngược lại Miêu Nghị húc một cái thất bại vừa chạm đất, người của Tô Bưu hai bên chạy tới giải vây lập tức vọt tới vây hắn, kịch liệt vây công.
Hắc Thán nhanh chóng quay một vòng ngay tại chỗ, chỉ thấy Miêu Nghị một thân chiến giáp ngồi trên lưng nó xuất thương như rồng, nhanh chóng đánh trả bốn phương tám hướng, không loạn chút nào. Nghịch Lân thương ở trong tay hắn phát ra trận trận tiếng long ngâm hết sức dễ nghe, phun ra nuốt vào nổ bắn ra ra trận trận hàn quang.
Mũi thương ba cạnh sắc bén đánh trúng chỗ nào, chỗ đó nổ tung từng vòi máu, Hắc Thán chở hắn quay một vòng, đã có năm sáu người bị hắn giết chết dưới long câu.
Sau khi giết hết địch nhân xung quanh, Miêu Nghị giục Hắc Thán quay một vòng vung thương chỉ bốn phía, hừ lạnh một tiếng, uy chấn tứ phương:
– Động chủ Đông Lai động Miêu Nghị ở chỗ này, ai dám chiến ta!
Đám người xông tới bao vây bị lực sát thương cực cao của hắn dọa cho sợ hãi rối rít lui ra, không còn ai dám tiến lên nữa.
Miêu Nghị cũng không khách sáo, Hắc Thán chở hắn đột nhiên lao ra, vung thương xông tới chém giết.
Hắn cũng không để ý tới bên Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm nữa, Tô Bưu đã không còn vật cỡi, nếu hai người còn không giải quyết được, vậy thật đúng là phế vật.
Hắn chỉ việc lo xung phong, giúp hai người ngăn lại đám nhân mã của Tô Bưu muốn xông lên giải vây cho y.
Quả nhiên bên phía Tô Bưu, khi ba người vừa từ trên không rơi xuống, sắc mặt Tô Bưu đại biến. Y không còn vật cỡi, không dám lấy cứng chọi cứng với hai người Lại Vũ Hàm, có thể nói là quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Lại Vũ Hàm và Nguyên Phương sẽ không bỏ qua cho y, long câu hai người vọt tới nhanh như điện chớp, nhanh chóng đuổi theo.
Phía sau vang lên tiếng xé gió cấp tốc đánh tới, Tô Bưu bi phẫn quay đầu lại đánh trả, đâm ra một thương va chạm với trường thương của Lại Vũ Hàm.
Keng một tiếng vang lên, bạch quang bắn ra tung tóe.
Thân hình Lại Vũ Hàm trên long câu lảo đảo một hồi, có uy lực long câu tương trợ nhưng vẫn suýt chút nữa bị đánh rơi xuống đát, thực lực đối phương vẫn còn, lúc này lướt sát qua bên cạnh Tô Bưu.
Mà trường thương trong tay Tô Bưu lại bị chấn bay ra ngoài, hổ khẩu rách toạc tuôn máu đầm đìa, toàn thân lảo đảo lui về phía sau.
Dưới tình huống bình thường lấy cứng đối cứng Lại Vũ Hàm không phải là đối thủ của y, nhưng cộng thêm lực xung kích hùng mạnh của long câu lại khác. Lực xung kích có thêm tốc độ cộng vào thực lực của bản thân Lại Vũ Hàm, nên uy lực công kích gia tăng, rốt cục đã đánh bay vũ khí của Tô Bưu.
Đây là lý do vì sao tu sĩ còn ở cảnh giới tung hoành không dám rời khỏi long câu giao chiến, lúc giao chiến không có long câu tương đương với mất nửa cái mạng.
Cho dù là một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm đối mặt cao thủ Thanh Liên cửu phẩm, nếu cao thủ Thanh Liên không có long câu, tu sĩ Bạch Liên đánh không thắng cũng có thể mượn lực chân của long câu chạy mất. Cho nên đối với tu sĩ cảnh giới Bạch Liên và Thanh Liên, long câu gần như là không thể thiếu.
Tô Bưu bị công kích một đòn hai chân loạng choạng lui về phía sau, còn chưa kịp ổn định thân hình, trong lúc hoảng hốt trợn to cặp mắt, chỉ thấy một đạo hàn quang đâm tới, dưới tình thế cấp bách tay không tấc sắt cơ hồ ngăn cản không thể ngăn cản.
– Chết!
Nguyên Phương theo sát vọt tới gầm lên một tiếng, trong nháy mắt đâm một thương xuyên tim Tô Bưu, sau đó vung thương hất thân thể y bay đi.
Lại Vũ Hàm bên kia nhanh chóng quay đầu lập tức giục long câu chạy tới, xuất thương chém tan tác thi thể Tô Bưu vừa rơi xuống giữa không trung.