“Bóng lưng quen thuộc quá”, đạo thân Diệp Thành vội vàng đứng dậy, nhanh nhẹn đuổi theo.
Bước ra khỏi lầu các, hắn bắt đầu lén lút bám theo suốt quãng đường như một cái đuôi.
Phía trước, áo khoác ngoài của bóng dáng xinh đẹp khẽ đung đưa, bước đi nhẹ nhàng, toàn thân được thần hà bảy màu như ẩn như hiện bao quanh, đến mái tóc trắng xoã trên vai cũng được nhuộm thần hoa, cô giống như tiên nữ hạ phàm, không nhiễm bụi trần thế gian.
“Càng nhìn càng thấy quen”, đạo thân Diệp Thành sờ cằm, vô thức đẩy nhanh tốc độ.
Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là nữ tử tóc trắng phía trước bỗng trở nên rất kỳ lạ, mỗi bước đi thân hình lại trở nên hư ảo một chút rồi biến mất không thấy đâu, khiến cho người đi trên đường đều sững sờ trong giây lát.
“Thần thông thật huyền ảo”, đạo thân Diệp Thành cau mày, đột ngột nhấc chân đuổi theo như một tia thần mang.
Không biết đến lúc nào hắn mới dừng lại ở sâu trong một dãy núi.
Dãy núi này không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng điều đáng ngạc nhiên là vẻ mặt kinh ngạc của đạo thân Diệp Thành, hắn đuổi theo cả chặng đường nhưng đến đây lại không thấy bóng dáng nữ tử tóc trắng ấy.
“Đại Sở đúng là nhiều nhân tài!”, hắn gãi đầu, tốc độ của hắn có thể so sánh với bản thể nhưng lại để mất dấu, điều này làm cho hắn phải kinh ngạc cảm thán sự phi thường của nữ tử tóc trắng.
Hửm?
Đang nói, đạo thân Diệp Thành bỗng cau mày, bất chợt quay người lại.
Sau lưng có ánh sáng bảy màu lơ lửng, trước mặt hắn ngưng tụ thành một bóng dáng xinh đẹp như mộng như ảo, nhìn kỹ lại thì chẳng phải nữ tử tóc trắng đó sao? Điều khác với lúc trước là trong tay cô đang cầm một thanh thần kiếm với ánh sáng bảy màu bao quanh.
“Cô…”, nhìn thấy khuôn mặt nữ tử áo trắng, đạo thân Diệp Thành sững sờ tại chỗ.