“Tiên, là tiên đó”, có ông lão kích động run lên.
“Đó… Đó chính là thần tiên sao?”
“Còn nhìn cái gì nữa? Quỳ xuống đi”, ông lão vội mắng, người của đội buôn đều quỳ xuống đất, trong lòng đều kính nể thần tiên, hy vọng thần tiên có thể mang lại điềm lành cho mình.
Cảnh tượng này khiến cho Diệp Thành đang bay trên trời cảm thấy lòng hơi phức tạp.
Hắn đã từng giống như họ, thậm chí còn không bằng họ, bao nhiêu ngày đêm hắn đã phải ôm bánh bao cướp được rồi ngây ngốc nhìn lên trời, hy vọng thần tiên hạ phàm ban phước.
Chỉ là mong ước tốt đẹp, hiện thực tàn khốc, hắn đã không thể phân được nên buồn vì sự ngu muội của người phàm hay nên hận thế đạo này.
Hắn im lặng dời tầm mắt, tiếp tục tăng tốc.
…
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Trong thành cổ Thiên Táng liên tục vang lên tiếng gầm thét dữ tợn rung chuyển đất trời, có người đang thét gào như ác ma nổi giận.
Người đó không cần nói cũng biết chính là Huyết Khung – điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện.
Lúc này ông ta đang đứng trước truyền tống trận của thành cổ Thiên Táng, ừm, nói chính xác hơn là đứng trước truyền tống trận đã bị phá huỷ.
Đúng vậy, truyền tống trận của thành cổ Thiên Táng đã bị phá hỏng, bọn họ vội vàng chạy tới đây đột nhiên chợt nghẹn ngào muốn khóc.
A!
Huyết Khung ngửa mặt lên trời gào thét như một kẻ điên.
Mới chỉ vài ngày thôi! Đầu tiên bọn họ phải chịu thiệt lớn ở truyền tống vực môn của Hạo Thiên thế gia, sau đó bị bẫy ở truyền tống trận của thành cổ Hoàng Tuyền, bây giờ truyền tống trận vất vả lắm mới tìm được cũng đã bị phá hỏng một lần nữa.
Lúc này, dù ông ta là điện chủ phân điện cũng không chịu nổi những cú đả kích liên tiếp như thế.