Thấy vậy, Diệp Thành cũng không dám chống lại bằng tay không, đó là sát trận do đại quân tu sĩ hợp lực điều khiển, lơ là một chút sẽ bị đánh thịt nát xương tan.
Thiên Đạo, mở!
Khi thần mang sát trận chuẩn bị xuyên qua cơ thể hắn, hắn đã trốn vào hố đen không gian.
Tuy nhiên chín đạo thần mang sát trận không vì hắn biến mất mà dừng lại.
Vậy nên đại quân Thị Huyết Điện đã phải gánh chịu hậu quả, từng nhóm người hoá thành tro bụi dưới thần uy của sát trận.
Chết rồi sao?
Thống lĩnh Thị Huyết Điện nhìn chằm chằm khoảng trời đó, so với những người bị chết dưới thần uy của sát trận, ông ta càng quan tâm Diệp Thành có còn sống hay không.
“Ông nghĩ sao?”, sau đó một giọng nói lạnh như băng vang lên, Diệp Thành xuất hiện từ một vòng xoáy màu đen cách đó mười trượng, hắn cầm sát kiếm trong tay bước ra khỏi hố đen không gian.
“Ngươi…”, hai mắt thống lĩnh Thị Huyết Điện lồi lên, ông ta vô thức lùi lại một bước.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành đã bắt đầu ra tay, hắn nhanh như gió, không thấy bóng dáng, một kiếm Phong Thần bá đạo vô song, dù là hộ vệ của thống lĩnh đó cũng không kịp phản ứng để cứu trợ, bọn chúng lại càng không theo kịp tốc độ của Diệp Thành.
Phụt!
Máu bắn ra, thống lĩnh Thị Huyết Điện còn đang trong trạng thái kinh hoàng, hoang mang đã bị một kiếm của Diệp Thành đâm thẳng vào giữa hai chân mày.
Đến lúc chết trong mắt ông ta vẫn đầy vẻ khó tin, ông ta đường đường là đại thống lĩnh của phân điện, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, có rất nhiều cao thủ bảo vệ mà lại bị giết trực diện, có lẽ ông ta không phải thống lĩnh mạnh nhất trong phân điện nhưng lại là người có cái chết kỳ lạ nhất.