Những người trong Hoàng tộc họ Long chỉ biết sững sờ mà nhìn, không ngờ cuộc chiến của hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh lại đáng sợ đến thế.
Nếu Hoàng tộc họ Long đồng thời có được hai cao thủ như vậy thì tương lai quật khởi năm trong tầm tay!
Có điều, nhìn vào cảnh tượng trước mắt, có vẻ hai người này không thể cùng tồn tại được. Ai bị thương hay chết cũng đều là tổn thất lớn cho.
Hoàng tộc.
“BốI”
Long Thiên Vũ đứng bên cạnh Long Tường, nét mặt đau xót.
Long Tường nhìn con trai mình, cay đăng cười: “Thiên Vũ, nếu cậu Thanh tới, con hãy nghĩ cách cầu xin cậu ấy tha cho Hoàng tộc”.
“Nhất định rồi ạ!”
Long Thiên Vũ nghiêm túc đáp.
“Vậy thì bố yên tâm rồi!”
Dứt lời, Long Tường lại đưa mắt nhìn hai người đang giao chiến, chỉ là ánh mắt như hạ quyết tâm nào đó.
Vừa rồi Long Thiên Vũ không nhận ra có gì lạ thường, lúc này thấy sự kiên định trong đôi mắt của ông ta thì đột nhiên có một suy đoán đáng SỢ.
“Bố ơi, bố định làm gì vậy?”
Long Thiên Vũ vô thức năm lấy cánh tay của Long Tường, nét mặt lo âu.
“Thiên Vũ, sau này không còn bố, con phải tự chăm sóc bản thân đấy nhé’.
Long Tường từ ái nói với con trai mình: “Cậu Thanh không phải vật trong ao, tương lai rộng mở không thể đoán chừng. Chỉ cần con chú ý đi theo.
bước chân của cậu ấy, Hoàng tộc họ Long sẽ lại huy hoàng trong ít nhất một trăm năm tới!”
“Nhớ kỹ lời của bố, phải nghĩ cách đi theo cậu Thanh!”
Câu nói của Long Tường nghe như những lời trăng trối cuối đời, Long Thiên Vũ hoảng hốt năm chặt cánh tay của bố, giọng run run: “Bố à, ông Tấn vẫn chưa thua mà, bố đừng làm chuyện điên rồi”