Con mắt màu xanh của Mạt Sa hơi nghiêng một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Phó tướng nghĩ thông suốt, lập tức nói: “Vậy thuộc hạ liền đi viết thư, yêu cầu Ngô tướng quân chọn tốt binh mã, chuẩn bị vẹn toàn, đợi Phù Tuy cạn kiệt lương thực thì sẽ gấp rút đi tiếp viện.”
Mạt Sa khẽ gật đầu, vui mừng vì hắn thông suốt: “Đi làm đi.”
Đi đến trước cửa, Phó tướng do dự một lúc, quay đầu lại, “Tướng quân, nói nhiều như vậy, thuộc hạ vẫn có một chuyện không rõ…Vì sao ngài lại tin tưởng một người Trung Nguyên như thế?”
Mạt Sa không nói gì, chỉ phất tay bảo hắn đi ra ngoài.
Phó tướng tuân lệnh, lặng lẽ xin cáo lui.
Mạt Sa vuốt lên góc tấm bản đồ da dê, nhớ lại hai năm trước, Ngải Sa trân trọng nâng lên tờ giấy kia trước mắt mình.
Đó là vết tích sao chép từ một miếng ngọc bội.
Dấu ấn đỏ tươi rõ ràng, phía trên là hình con ưng mà chỉ có Nam Cương Vương mới có thể sử dụng.
Hắn hưng phấn nói: “Ngươi có biết thứ này là từ đâu không?…Ngươi có nhớ Chử Tử Lăng không? Người Trung Nguyên giúp chúng ta truyền tin đấy? Theo như hắn nói thì vật này là đồ kỷ niệm do phụ thân của hắn để lại cho mẫu thân.”
Lúc đó Mạt Sa liền hiểu rõ ngụ ý trong lời của Ngải Sa, hơi khiếp sợ, cũng không quá chấp nhận: “Làm sao biết không phải là mô phỏng theo?”
Ngải Sa nói: “Người này cung cấp tin cho chúng ta ba năm, hắn quả thật là người trong phủ của Thời Kinh Hồng, cũng quả thật đã cung cấp rất nhiều tin tức cho chúng ta.”
Mạt Sa xem thường: “Cho dù hắn là con rơi của Vương, một đứa con riêng thì có năng lực làm gì?”
Cho đến hiện tại, Mạt Sa vẫn nhớ tới đôi mắt sáng ngời của Ngải Sa: “Con riêng cũng có thể làm thang cho chúng ta bước lên mây.”
Mấy chữ “Thang bước lên mây” vang vọng trong đầu Mạt Sa.
Lúc đó hắn cười nhạo Ngải Sa quá mức tin tưởng Chử Tử Lăng, mà mấy năm trôi qua, hắn cũng đã sơm vô hình trung xem Chử Tử Lăng là một cái thang rất tốt.
Ngẫm nghĩ một chút, Chử Tử Lăng chẳng phải cũng vậy sao?
Nếu là lợi dụng lẫn nhau, vậy dùng lợi ích để nói chuyện.
Chính như Ngải Sa từng nói, Chử Tử Lăng giúp bọn họ nhiều như vậy, tại sao lại vô cớ hạ độc Ngải Sa, chặt đứt thế lực mà mình bồi dưỡng gần mười năm?
Không có đạo lý đó.
Thư có lẽ đã bị tráo đổi, có lẽ là một tiểu thiếp hay nô lệ nào đó thù hận Ngải Sa nên đã làm vậy cũng không chừng.
Tình huống xấu nhất thì cũng chỉ là Thời gia phát hiện có người truyền tin ra ngoài, chặn lại bồ câu đưa thư, mượn tay Chử Tử Lăng để diệt trừ người nhận thư, nhưng không thể tra được người gửi thư là ai.
Tâm tư của Chử Tử Lăng rất cẩn thận, tay phải viết chữ vừa nhỏ vừa đẹp, tay trái có thể phỏng theo chữ viết tiêu sái của Thời Đình Vân, nhưng chưa bao giờ dùng tay trái để viết chữ trước mặt người khác. Mà khi đó chữ của công tử ở Vọng Thành nổi tiếng là rất tuyệt, thường có người tập viết chữ mô phỏng theo, Thời Đình Vân lại tin cậy người bên cạnh y, chắc là không hoài nghi Chử Tử Lăng, bằng không với quốc tặc cỡ này thì chắc chắn sẽ lập tức giết chết, nào có lý lẽ tiếp tục lưu lại bên cạnh?
Mạt Sa chậm rãi cuộn lại tấm bản đồ da dê, đôi mắt màu xanh lục lóe lên như tảng đá dưới sông ngòi.
…Còn nếu thân phận và ý đồ của Chử Tử Lăng thật sự bị Thời Đình Vân phát hiện, lần này mật báo có ý định tiễn quân của hắn đi chịu chết thì thật sự là một nước cờ nát.
Mạt Sa hắn sẽ không vọng động, cho dù muốn tiễn đi chịu chết thì cũng là Ngô Nghi Xuân phải đi.
Để xem tình thế phát triển ra sao.
Cùng lúc đó, tại một thành nhỏ cách Phù Tuy năm mươi dặm.
Trì Tiểu Trì đã dẫn đầu đến chỗ này đóng quân.
Bôn ba đến đây bỏ ra nửa ngày, vừa đến liền an bài rất nhiều chuyện, bây giờ Trì Tiểu Trì đã buồn ngủ, không kịp trở về phòng, liền ở ngay một sảnh chính, xem như phủ đệ chỉ huy mà chống đầu ngủ.
Chử Tử Lăng vào phòng châm trà, nhìn thấy Lý Nghiệp Thư ngồi bên dưới ghế của công tử, cau mày, cầm một tờ bản đồ trong tay, đối mặt với một tấm sa bàn mà suy nghĩ.
Chử Tử Lăng thả trà xuống, hỏi: “Ngươi đang xem gì vậy?”
Lý Nghiệp Thư thở dài một tiếng, xác định hắn không đánh thức công tử đang ngủ gật, mới nói: “Nhỏ giọng một chút, công tử rất mệt rồi.”
Khóe miệng của Chử Tử Lăng hơi cong lên.
Quả nhiên là tầm nhìn của kẻ hầu, chuyện bé xé ra to, ở trong quân doanh thì lao lực thế này có đáng là gì.
Hắn cúi người muốn xem bản đồ trong tay Lý Nghiệp Thư.
Lý Nghiệp Thư thu bản đồ lại, nghiêm túc nói: “Không được. Đây là công tử giao cho ta.”
Chử Tử Lăng nhìn hắn một cách bất ngờ: “Công tử đồng ý cho ta tham gia quân vụ, ngươi quên rồi sao?”
Lý Nghiệp Thư vẫn không cho xem: “Công tử nói việc này liên quan đến cơ mật, chỉ cho phép một mình ta tìm hiểu, không cho ta nói với người ngoài, cũng không bảo ta hỏi người ngoài.”
Chử Tử Lăng đùa hắn: “Có phải ngươi xem bản đồ Phù Tuy không? Kế này là công tử lập ra, ta ở bên cạnh hiệp trợ, đối với ta mà nói thì chẳng tính là cơ mật gì cả? Với lại ta cũng không phải người ngoài.”
Không ngờ Lý Nghiệp Thư vẫn không chịu nghe, che chở mà ôm bản đồ vòng tới một phía khác của sa bàn, nghiêm túc nói: “Ngươi nói thế nào thì ta cũng sẽ không cho ngươi xem. Trước đây ta cũng chưa từng hỏi chiến lược mà công tử giao cho ngươi.”
Chử Tử Lăng sửng sốt một lúc, sau khi bình tĩnh lại thì vừa bực mình vừa buồn cười.
…Hắn thật đề cao bản thân?
Tiếng bước chân của Lý Nghiệp Thư dường như làm giật mình người ngồi trên ghế, Trì Tiểu Trì tỉnh lại, dụi mắt, thản nhiên uống tách trà nóng mà Chử Tử Lăng vừa bưng lên.
Chử Tử Lăng ở bên cạnh cười nói: “Công tử, có tin tốt, trong thành gửi tin trạm canh gác đã bị tử sĩ lẻn vào, trạm canh gác trước đó bị dội nước, toàn bộ thành pháo lép.”
Trì Tiểu Trì gật gật đầu.
Lý Nghiệp Thư lại nói: “Nhưng mà…công tử, tiểu nhân cảm thấy lần này tấn công Phù Tuy hình như không ổn cho lắm…”
Trì Tiểu Trì thả xuống chung trà, kiên trì hỏi hắn: “Tại sao không ổn thỏa?”
Lý Nghiệp Thư không quá tự tin, liếc mắt nhìn Chử Tử Lăng, lắp bắp nói: “Chúng ta…thật sự có thể phá thành trong vòng 5 ngày sao? Nếu binh sĩ trong thành vì thiếu nước, cá chết lưới rách, lao ra tử chiến một trận…”
Trì Tiểu Trì không nói, mỉm cười quay sang nhìn Chử Tử Lăng.
Chử Tử Lăng cũng thấy buồn cười: “A Thư, Bắc Phủ Quân không phải giá áo túi cơm, người Nam Cương cũng chỉ là hai vai một đầu, hà tất trợ giúp chí khí cho người ta? Ba ngàn đối với hai ngàn thì nào có đạo lý chiến không được?”
Lý Nghiệp Thư có chút sốt ruột, hơi cà lăm mà khoa tay giơ lên bản đồ: “Công tử, tiểu nhân chỉ sợ có người xếp đặt cái túi, giơ cao chờ chúng ta chui vào tròng mà thôi.”
Nhịp tim của Chử Tử Lăng đập mạnh, há mồm chính là phản bác: “Việc điều động quân đội là cơ mật, chỉ cần không có nội ứng thì trận chiến này chính là nắm chắc. Huống hồ nếu người nào cũng sợ này sợ kia giống như ngươi thì làm sao có thể đánh?”
Lý Nghiệp Thư không có kinh nghiệm, thấy công tử không phản bác Chử Tử Lăng, không thể làm gì khác hơn là im miệng.
“Chớ nghĩ nhiều như vậy.” Trì Tiểu Trì đứng dậy, “A Lăng, quay về nghỉ ngơi một chút, tối nay theo ta mặc giáp ra trận.”
Ánh mắt của Chử Tử Lăng sáng lên, quay sang liếc mắt nhìn Lý Nghiệp Thư cúi đầu có chút ủ rũ, cảm thấy buồn cười vì mấy ngày nay mình âm thầm đau buồn.
Chỉ là một tiểu hài tử vắt hết óc mới nghĩ ra kế sách mà muốn so đo với sự tin tưởng của công tử dành cho mình, hắn làm sao có thể hơn được mình cơ chứ?
Trì Tiểu Trì đi ra cửa, vòng ra sân sau, lấy nước lạnh vỗ mặt cho tỉnh.
Lâu Ảnh điều khiển xe lăn xuất hiện sau lưng cậu, cười nói: “Dự định ra tay?”
“…Chử Tử Lăng muốn làm vịt, còn muốn lập đền thờ.” Trì Tiểu Trì dùng khăn mặt mà Lâu Ảnh đưa sang, lộ ra một đôi mắt cười, “…Vậy em sẽ thay hắn khắc một cái đền thờ bán vĩnh viễn lên mặt hắn.”