Hạ Nhi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.
Ánh đèn trong phòng không được bật tới mức sáng nhất, chỉ có một màu vàng nhạt nhòa hắt xuống gương mặt Khương Tình đẹp như một bức tranh, từng đường nét sâu và sắc xảo đến mức khiến người ta rung động.
Hạ Nhi sợ không kìm được lòng mình, xoay người đi vào phòng ngủ.
Khương Tình ngay lập tức có động tác, chủ động lao đến.
Hạ Nhi chưa kịp nhốt mình lại, đã bị Khương Tình nắm lấy cổ tay kéo mạnh, một tay kéo tuột cô vào trong phòng ngủ, cánh cửa sau lưng nghe ‘cạch’ một tiếng, từ từ khép lại.
Khương Tình nhìn chằm chằm khuôn mặt cô đang kinh hoảng, ánh mắt rơi xuống cổ áo ngủ hơi mở của cô, hơi thở như lan như sương trở nên nóng bỏng kinh người, lạnh giọng:
“Em có thể thương xót tôi một chút không?”
Hạ Nhi sững sờ.
Cô không biết phải nói gì, Khương Tình đã nâng cằm cô lên, nhìn mãi nhìn mãi rồi áp mặt xuống.
Hạ Nhi sợ hãi định quay mặt đi thì giọng nói ôn nhuận trên đỉnh đầu trở nên trầm khàn, ngữ điệu ra lệnh vô cùng rõ ràng:
“Đừng động đậy.”
Hạ Nhi bị sốc, câu nói ấy như có ma chướng khiến toàn thân cô đứng im không nhúc nhích được nữa, ngón tay nắm chặt lại, mặc cho Khương Tình cúi đầu xuống, áp môi lên môi mình, cạy mở răng môi cô từng chút từng chút một.
Bên tai là nhịp tim của Khương Tình đập loạn xạ vội vã, bên khoé môi vang lên giọng nói trầm thấp gợi cảm đến cực điểm:
“Ngủ với tôi. Được không?”
Hạ Nhi sửng sốt, cô nhìn thấy bờ môi hơi mím và khuôn cằm căng ra của Khương Tình.
Rất lâu sau, Khương Tình mới buông môi cô ra, nhưng đôi môi vẫn còn mơn man nơi gò má cô, tiếp tục di chuyển khắp khuôn mặt cô, giọng cười ôn nhuận trầm thấp:
“Hạ Nhi! Nếu không có em — tôi sẽ chết.”
Một giây sau, cô bị Khương Tình kéo tới giường lớn, sau đó đẩy mạnh một cái.
Hạ Nhi ngã nhào xuống giường.
Cô kinh hãi mở to mắt, gầm lên:
“Khương Tình! Cô lại phát điên có phải không?”
Khương Tình từ từ tiến lên trước, đứng nhìn cô từ trên cao, ngữ khí trầm lạnh:
“Tôi thật sự là không còn cách nào cả, ngoài việc khiến em mãi mãi nhớ đến tôi theo kiểu khốn nạn này. Thật nực cười. Đúng không?”
Ngón tay Hạ Nhi găm sâu vào lòng bàn tay.
Nhớ mãi ư?
Không sai, cô chính là sẽ nhớ mãi, cho dù là không có những chuyện này xảy ra, cô vẫn không thể quên được nữ nhân này.
Cho dù cô càng bước càng sai, sau đó càng đi càng xa trên con đường dẫn xuống vực thẳm, không bao giờ có thể quay đầu được nữa.
Cô vẫn yêu Khương Tình không thể dừng lại được.
Hạ Nhi chống người dậy, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Khương Tình, cố gắng dằn mạnh từng từ từng chữ:
“Tôi sẽ hận cô.”
Nghe vậy, Khương Tình bật cười, giơ tay nâng cao mặt cô lên, giọng nói như có ý đùa giỡn:
“Nếu tôi chết đi. Em có còn hận tôi không?”
Có tia sáng yếu ớt nào đó hắt lên đôi mắt của Khương Tình.
Hạ Nhi sửng sờ, cứng đơ người.
Chết ư?
Bản thân cô hiện tại còn không thể hận nữ nhân này, cô chính là ép mình phải mạnh miệng phản kích, bản thân cô còn yêu Khương Tình đến tận xương, nếu Khương Tình chết… có lẽ cô cũng chả thiết sống nữa.
Khương Tình nhìn cô, khẽ buông tay, nụ cười khổ sở vẫn còn trôi nổi nơi khóe miệng, ngồi xuống đối diện cô, nhàn nhã châm điếu thuốc.
Giữa làn khói, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên mơ hồ.
Khoảnh khắc ấy, Hạ Nhi cảm thấy từ tận đáy lòng có một thứ như vừa trào dâng rồi dồn ép cô đến nghẹt thở.
Là sợ hãi cực độ.
Nhưng bản thân cô còn không biết mình đang sợ điều gì, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt nâu sẫm bi thương như tro tàn kia nhìn cô đau đớn như vậy.
Cô đã sợ hãi.
Cô từng nghe nói, có một loại người chính là thuốc độc, không thể tùy tiện chạm vào, một khi chạm vào sẽ si tình, một khi si tình sẽ vạn kiếp bất phục.
Chỉ có điều cô không có bản lĩnh tiên tri trước tương lai, chưa bao giờ biết kể từ khoảnh khắc gặp nữ nhân này, cuộc đời cô sẽ trở thành một đám cháy, cô vĩnh viễn phải chịu nỗi đau bị ngọn lửa liếm vào tim thành tro bụi.
Hạ Nhi ngồi đờ người ra đó, nhìn chằm chằm đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình qua làn khói, trầm giọng:
“Cho dù tôi và cô kết thúc. Cô có thể sống thật tốt không?”
Hạ Nhi mở miệng nói câu này mới phát hiện mình ấu trĩ đến mức nào, cô đáng lẽ ra không nên thốt ra.
Là cô quá bất an, quá sợ hãi.
Khương Tình nheo mắt lại nhìn cô, rất lâu sau mới rướn môi lên, cười như không cười:
“Hạ Nhi! Tôi nói rồi — nếu không có em. Tôi sẽ chết.”
Hạ Nhi ngay lập tức nhảy xuống giường, cô đứng hẳn dậy, cuộn chặt tay lại thành nắm đấm gào lên:
“Cô nghĩ cái chết có thể thay đổi được kết quả sao? Khương Tình! Cô làm tôi tổn thương, cô muốn rời khỏi tôi. Tôi thành toàn cho ý định đó của cô rồi, tại sao giờ phút này cô lại tới đây ép buộc tôi chứ?”
Giọng cô giòn tan, mạnh mẽ dứt khoát trong căn phòng chỉ còn tiếng thở của hai con người, từng câu từng chữ gợi mở những gì cô đang suy nghĩ trong lòng.
Nhưng Khương Tình nghe xong hoàn toàn không phẫn nộ, chỉ chăm chú nhìn cô, sau đó gạt chút tàn thuốc, lên tiếng nói:
“Không phải em hận tôi sao? Tôi làm em tổn thương. Tôi sẽ trả giá cho điều đó. Nhưng cái giá đó không phải là sẽ trơ mắt nhìn em thuộc về người khác.”
Nét mặt Khương Tình lúc nói những lời đó càng trở nên thâm trầm lạnh lẽo, tàn khốc đầy chấp niệm.
Hạ Nhi nhìn ra vấn đề kia, càng cảm thấy không yên tâm hơn.
Khương Tình hút hơi thuốc cuối cùng rồi dập tắt đầu lọc, đứng lên.
Hạ Nhi vô thức lùi sau nửa bước.
Khương Tình theo đà cũng tiến lên nửa bước.
Hạ Nhi kinh hoảng, lại tiếp tục lùi, chân chạm vào sofa cạnh giường ngủ, không đứng vững bèn ngã phịch xuống.
Khương Tình nhanh tay vòng ra sau đầu Hạ Nhi đỡ lấy, kéo cô lại gần, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt cô.
Hạ Nhi bất an lo lắng nhìn Khương Tình.
Màu nâu sẫm trong mắt Khương Tình như mây đen trên bầu trời, từng tầng từng tầng đè xuống khiến người ta không sao thở nổi.
Khoé môi tinh xảo cong lên, cười mà như không cười, ngữ khí bình thản, nhưng lại khiến ta thấp thỏm lo lắng:
“Em sợ đúng không?”
Hạ Nhi sững sờ.
Khương Tình dồn ép tới trước, tay đưa lên nắm chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, giọng nói ôn nhuận tà mị:
“Trừ khi em trở về bên tôi. Nếu không, Hạ Nhi — em sẽ phải hối hận cả đời về chuyện đó. Tôi sẽ không sống nổi nếu mất em.”