Lăng Cung tức đến bật cười: “Em nói là em yêu anh ta?”
“Đúng vậy, em yêu anh ấy.” Mặc Âu không do dự mà ngay lập tức khẳng định.
“Nực cười thật đấy. Anh mới là chính thất, sao em có thể đem lòng yêu hậu cung được cơ chứ?”
Nếu để ý kĩ chắc chắn cô sẽ nhận ra trong lời nói của Lăng Cung có chứa hàng ngàn cây đao nhọn.
“Từ bao giờ anh trở thành chính thất của em? Mặc kệ những chuyện đó, bây giờ em nói cho anh biết, em và anh ấy chuẩn bị đính hôn.”
Mặc Âu quyết định đoạn tuyệt cái mối quan hệ mập mờ này của hai người. Trước kia cô đã từng hứa với Hàn Thiên Nhược sẽ cho anh ấy cảm giác an toàn.
Còn mối quan hệ mây mưa này quả thực không an toàn chút nào, cả với cô lẫn Hàn Thiên Nhược.
“Aaa!” Tiếng thét của Mặc Âu khẽ vang lên trong căn phòng lạnh lẽo, Lăng Cung nhân lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ mà đẩy ngã cô nằm xuống ghế.
Bây giờ tư thế hiện tại của hai người chính là Lăng Cung ở trên, cô ở dưới.
“Anh điên rồi, thả em ra!”
Mặc Âu không ngừng vùng vẫy hai tay, nhưng hai tay cô đã sớm bị Lăng Cung ghim chặt lại rồi.
Lăng Cung nhìn thân thể thơm ngát dưới thân, hạ thể của anh bắt đầu bành trướng, hơi thở cũng dần dần trở nên dồn dập.
“Em nói chuẩn bị cùng với anh ta tổ chức đính hôn?”
“Phải!”
“Ha! Gan em to bằng trời rồi. Em còn nhớ trước kia đã từng đồng ý thỏa thuận gì với anh không?”
Mặc Âu im lặng. Nhưng không có nghĩa là cô không nhớ. Cô vẫn nhớ rất rõ, nhưng chưa bao giờ cô chấp nhận đem cuộc đời mình áp đặt vào thỏa thuận kia cả.
Lăng Cung không nghe cô nói gì cũng chẳng tức giận, mà còn giúp cô nhắc rõ lại từng từ: .
“Lí do khiến anh đồng ý cho em trở về nước đó là đồng ý thỏa thuận không được cùng người đàn ông khác có quan hệ. Nhưng em lại chính tay đập nát cái thỏa thuận kia bằng những cảnh tượng đó rồi.”
Lăng Cung dường như là nghiến răng đanh mặt nói, ánh mắt còn thoáng hướng về mấy bức ảnh nằm trong tay cô.