– Được rồi, ngồi ghế đi. – Vị bác sĩ quay lại ghế ngồi của mình rồi nói với Kaylin.
– Bác xem giúp cháu, nếu có thể chữa trị được thì mọi cách hãy giúp cháu nhé.
– Ta sẽ cố. Để xem nào, cô bé há miệng ra…
Kaylin nghe lời há miệng để ông soi đèn kiểm tra. Sau đấy còn phải qua chiếu chụp một lượt. Nhìn tấm phim chụp xong, ông cũng nghiên cứu rất kĩ rồi mới nói:
– Xem ra không phải là do bẩm sinh. Có điều dây thanh âm bị tổn thương, đã để quá lâu rồi. Giờ điều trị khá phức tạp, cần phải kiên trì.
Ông nói một hồi rồi mới nhìn Kaylin:
– Cô bé, thử nói a xem. Gắng sức vào.
Kaylin nghe hiểu được, nhưng cô há miệng cố thế nào cũng cảm thấy cổ họng rất đau. Vẫn là chưa thể. Tinh Tuyết thấy thế cũng khá lo, nhưng quan trọng bác sĩ nói có thể điều trị được.
– Chỉ cần là em ấy nói lại được là tốt rồi. Bác cố gắng giúp em ấy nhé.
– Được rồi, việc điều trị khá tốn sức và thời gian. Cô bé, cháu phải kiên trì nhé! – Vị bác sĩ vỗ vai Kaylin mà nói.
Kaylin nghe vậy liền gật đầu. Cô cũng muốn nói được, giãi bày bằng tay thật sự không thể hết được. Cô còn muốn nghe xem giọng mình như nào nữa.
– Được rồi, cứ theo đơn thuốc này đã. Hơn nữa ở nhà hãy tập nói a nhiều một chút, một tuần đến điều trị bốn lần nhé.
– Cháu biết rồi, sẽ đưa em ấy đến đúng lịch hẹn. Cảm ơn bác.
Tinh Tuyết cầm theo đơn thuốc vừa in ra rồi chào bác sĩ. Kaylin chào ông sau đấy liền đi cùng Tinh Tuyết ra ngoài. Hai người nhờ điều dưỡng ở đây lấy thuốc xong liền đi lấy xe.
– Để chị xem nào, ở đây có vài thứ em không nên ăn. Để chị lựa nhà hàng nào có mấy món phù hợp với em nhé. – Ngồi trong xe, Tinh Tuyết cầm tờ giấy vừa nãy bác sĩ in ra, suy nghĩ nói.
“Mình không về nhà luôn ạ?”
– Ừm, còn sớm. Chị muốn đưa em đi chơi rồi về nhà sau. Dù sao thì ở nhà mãi em sẽ thấy chán.
Thấy Kaylin không có phản đối gì, Tinh Tuyết liền lái xe đưa cô tới nhà hàng với những món ăn Thái. Kaylin được dịp ăn những món ăn ở nước bạn thì cũng thấy rất ngon. Cô còn tò mò muốn học hỏi để làm mấy món.
Ở Châu Á không lâu nhưng cô thấy ở đây rất tốt. Cô còn gặp được nhiều người nước khác không chỉ ở Trung Quốc. Món ăn ở đây là thứ cuốn hút cô nhất. Kaylin thích nghi rất nhanh với nơi này, cô còn làm quen được với việc ăn cơm chứ không phải bánh mỳ như trước đây. Bữa sáng nào cũng đầy đủ chất dinh dưỡng dù là nhìn đơn giản.
– Phải rồi Tiểu Diễm, ngày mai chị phải đi có việc vài ngày. Em chịu khó ở nhà với ba mẹ nhé. Buồn chán thì đi tìm anh A Lãng là được. Anh cả có lẽ không hay đi chơi nhiều nên không biết nhiều chỗ đâu.
“Em biết rồi ạ. Chị đi đường cẩn thận.”
– Ừm, chị biết rồi.
Tuy rằng Kaylin không hỏi cô đi đâu, cũng không nói cô đừng đi nhưng nhìn mặt Kaylin như bánh mỳ dính nước vậy. Tinh Tuyết nhìn Kaylin như vậy thì mắc cười.
– Chị đi có hai ngày thôi rồi sẽ về. Có phải đi luôn đâu. À phải rồi, còn có Austin nữa. Để tối chị bảo anh ta mấy ngày tới đưa em đi chơi nhiều hơn.
Nhắc tới Austin thì Kaylin cũng không thấy chán nữa. Thế nhưng anh dạo này đang ở cùng người yêu của anh, cô cũng không muốn làm phiền nên liền từ chối.
“Em ở nhà chơi cùng mẹ cũng được ạ.”
– Ừ nhỉ, vậy cũng được. Ở nhà nhớ ăn nhiều một chút nhá. Vừa nãy nghe bác sĩ nói rồi đó, sức đề kháng của em rất yếu, cần phải ăn nhiều lên.
Cô gái nhỏ liền mỉm cười gật đầu. Mọi thứ bây giờ thật tốt. Cứ như vậy mãi đi, cô chỉ ước như vậy mà thôi.