Từ Lạc biết chồng cô nhịn khó chịu, sắp hỏng đến nơi, cô thỏa mãn đắc ý lại lấy ra một thứ nho nhỏ từ trong túi xách của cô, lén nhét vào dây lưng đang bị tháo của Diệp Thành. “Cho anh.”
Diệp Thành duỗi tay lấy ra, để trước mắt nhìn. Là một tấm thẻ phòng khách sạn tình nhân đẳng cấp.
“Em đã đặt một phòng ở khách sạn tình nhân,” Thanh âm Từ Lạc bay bổng mềm mại tự hỏi: “Anh nói xem, em nên cùng ở với ai tối nay?”
Lời Từ Lạc vừa dứt, Diệp Thành đã khởi động xe, lao đi.
Từ trong quán, Ngọc Thảo vừa đi ra, tay xách theo hai ly trà sữa, cô vừa ra đến ngoài bãi đỗ xe, chỉ nhìn thấy một chiếc xe đua thể thao xa hoa đỗ ở bãi, trong nháy mắt….lao như tên bắn.
Tại khách sạn.
Trên tầng 6, hai vợ chồng Diệp Thành từ thang máy đi ra đến trước căn phòng mà Từ Lạc đặt trước.
Quét thẻ một cái. “Cạch.” Cánh cửa phòng tình nhân được mở ra.
Diệp Thành kéo Từ Lạc gấp gáp vào bên trong. Vừa vào phòng đã nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
Lúc Từ Lạc còn chưa kịp phản ứng, Diệp Thành đã đè cô ở ngay tại cửa, nụ hôn dồn dập nặng nề đáp xuống không ngừng.
Triền miên quấn lấy nhau, hơi thở của hai con người trở nên gấp gáp, hừng hực.
Đôi nam nữ như chịu đựng rất lâu hành hạ của dục tình, sau khi xác nhận ái ý với đối phương, cả hai trong tình mê ý loạn, hận không thể làm nhiều hơn, yêu nhiều hơn.
“Thành…Chờ…chờ một lát.” Từ Lạc hổn hển cướp lấy không khí gọi anh.
“Hửm…” Thanh âm của Diệp Thàn đã khản đặc, anh đã hoàn toàn đắm chìm trong ngây ngất, anh hôn lên cổ, lên gáy, lên men bờ ngực còn chưa lộ hết của Từ Lạc, hai ta sờ, nắn ôm rồi mân mê hết tầng nấc da thịt của cô.
“Tới….tới giường được… không?” Từ Lạc bị anh hôn cả người vô lực, nói cũng không trơn chu.
“Muốn quyến rũ anh?” Diệp Thành hung hăng cắn nhẹ vào một trái đào chín của Từ Lạc, “Bảo bối, em càng ngày, càng hư?”
Từ Lạc cô hết sức, túm cà vạt của anh, “Không…thích?”
Khóe môi Diệp Thành câu lên, “Không phải không thích, mà là anh thích muốn chết đi được.”
Dứt lời ôm bổng cả thân thể của Từ Lạc, đi tới giường, đặt cô lên giường lớn.
Nhìn khắp căn phòng, Diệp Thành thoáng cái kinh ngạc, anh vô cùng chói mắt.
Trên giường, hàng ngàn cánh hoa hồng được rải lên, căn phòng được lắp đặt phóng khoáng xa hoa, lẫn thêm mùi ngọt ngào như có như không…..
Trong lòng Diệp Thành xúc động vô cùng, hai tay anh chống xuống, mặt đối mặt với Từ Lạc, “Em sắp xếp những cái này vì anh sao?”
Từ Lạc không vui, bốc một nắm cánh hoa hồng ném vào mặt anh, “Em thích như vậy đấy.”
Diệp Thành thở sâu một hơi, nhanh chóng cởi áo khoác của mình, cởi luôn áo sơ mi đang bao quanh thân thể cường tráng của anh. Bộ dạng có bao nhiêu là mê người.
Cả người Từ Lạc nằm trên những cánh hoa hồng, khuôn mặt trắng nõn của cô cũng vì màu sắc đỏ tươi của hoa hồng phản chiếu lên mà án lên hồng nhạt, thoạt nhìn càng mê người kiều diễm, xinh đẹp, quyến rũ, “Em từng coi rất nhiều phim ngôn tình, bọn họ hay làm như vậy, nhìn thôi đã thấy chua rồi, nên cũng muốn làm như vậy..”
Diệp Thành lại bước hai chân qua Từ Lạc, trực tiếp đè cả thân thể mình trên người vợ của anh, “Vợ yêu à, anh thích lắm.”
Từ Lạc nhìn biểu cảm Diệp Thành, thấy khuôn mặt anh gần kề, cười tà mị, tay duỗi xuống phía dưới của anh.
Đến khi Diệp Thành nhận ra, thì ngón tay của Từ Lạc đã câu trên thắt lưng của anh, “Chồng à, Tự cở, hay là em buông tay?”
Giọng Diệp Thành khàn khàn, hiển nhiên đã chìm sâu trong dục vọng, “Vợ yêu em nói xem?”
Từ Lạc rất rõ ràng, phòng này đã đặt rồi tự sắp xếp, sẽ không trả lại được nữa.
“Em không cần trả phòng đâu.”
Từ Lạc hừ lạnh, “Nhưng mà, cái này là…quẹt thẻ của anh đấy, vả lại…. Rất đắt!!”
Diệp Thành trực tiếp hôn mạnh lên môi Từ Lạc một cái, giống như đang trừng phạt, “Không sao, nếu em thích, mỗi ngày anh sẽ để em quẹt thẻ của anh một lần để làm chuyện này, vậy thì còn gì bằng nữa.”
Từ Lạc bị anh hôn hít khắp cả người, ngứa không nhịn được cười. Cả hai vợ chồng lập tức không biết xấu hổ dính vào nhau, quần áođax lột sạch sẽ từ bao giờ. Ngay cả mền cũng bị ném sang một bên.
Diệp Thành lúc này như sói đói nhào vào thân thể mềm mại người phụ nữ của anh, từng chút, từng chút âu yếm cô, lúc hung hăng như trừng phạt, lúc lại ôn nhu như nâng niu bảo vật.
“Ưm…a…! Chồng ơi nhẹ chút…” Từ Lạc cả người đỏ lựng, hai tay bấu chặt vào vai anh, thở dốc…
Diệp Thành cúi đầu hôn sâu Từ Lạc, không để cô van xin, từng phản ứng của cô càng làm anh hưng phấn, bùng cháy hơn..
Mỗi lần cô xin anh, anh lại hôn đến nỗi cô không kháng cự nổi, rồi lại xoay người đổi tư thế….
Ra vào, lên xuống không biết mệt, mồ hôi nhỏ theo thái dương, Diệp Thành triền miên âu yếm vợ mình, càng lúc càng nhanh, càng thuần thục, bao lâu rồi anh mới lại được hạnh phúc sung sướng như vậy.
“Aaa….Thành, chồng ơi…em…yêu anh” Từ Lạc khẽ rên…người đàn ông này, năm năm lên giường với cô biết bao nhiêu lần, nhưng lần này cô mới chân chính được anh yêu thương bằng cả thể xác lẫn tinh thần…
“Aaa….Chồng…ơi!!” Lúc Từ Lạc chìm trong hoan ái của anh, sung sướng hạnh phúc không chịu nổi mà ngất đi, cô chỉ loáng thoáng nghe anh thì thào.
“Lạc Lạc, Bảo Bối của anh, vợ yêu của anh, cảm ơn em vì đã đến bên đời anh, cho anh một tình yêu hạnh phúc như thế.
Anh cảm ơn em, vì đã cho anh cơ hội để yêu lại em một lần nữa, lần nữa, và nhiều lần khác nữa cho đến hết cuộc đời này…”
Từ Lạc nhắm mắt, chìm vào mộng đẹp, hạnh phúc hiện tại cô đang có cho đến nửa đời còn lại, cô dùng 5 năm để đổi, có lẽ đáng…
Diệp Thành nhìn dáng vẻ của Từ Lạc, anh thỏa mãn cười đến ngọt ngào.
“Anh đã từng là niềm đau của em, nhưng từ giờ trở đi, anh sẽ là hạnh phúc của em, mãi mãi.” Diệp Thành tự nói với lòng mình như thế.
Ôm trọn người phụ nữ của anh vào ngực, anh cũng khẽ nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng, cánh hoa hồng ám muội tung bay đầy trời.
Giống như mùa xuân đã quay về!!
…………….Hoàn Chính Văn……………..
Lời tác giả:
“Hoàn chính văn rồi mọi người ơi, còn phần ngoại truyện, sẽ là phần cầu hôn lại lần nữa của anh nhà với chị nhà nhé. Diễm cũng sẽ viết cả phần của các cặp phụ nữa nha..
Lưu ý là phần ngoại truyện, Diễm vẫn sẽ viết tiếp theo phần chính văn nhé!
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của Diễm, mặc dù không được hay bằng các bộ khác, nhưng được mọi người động viên, Diễm vui lắm luôn.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Moa..moa..mọi người.”