Ánh mắt cô dừng ở mỗi anh, đưa tay chạm khẽ, rồi lại rút về. Herry Nguyễn ngồi kế cô, ánh mắt rất sáng rõ, “Em thích váy cưới màu gì? Màu tím phải không? Lúc trước, anh thường thấy em mặc màu này”.
Hạ An cúi đầu, nếu là trước kia, anh nói cô thích màu hồng. Dù ghét cay ghét đắng, Hạ An vẫn sẽ gật đầu ờ thì em thích. Anh nói cô thích nước lọc, cô chẳng uống trà xanh. Anh nói họ là người yêu, cô sẵn sàng ôm anh kề cận.
Nhưng hôm nay, đối diện với ngày cưới, mặc lên bộ váy không thuộc về bản thân. Hạ An không sao mở miệng nói em thích nổi.
Cô đứng dậy, “Herry, em nhớ lại rồi”.
Herry Nguyễn sửng sốt, anh nhìn về phía Hạ An, “Trì Tuyết? Em… em nhớ lại rồi?”
Herry Nguyễn nghe thấy tim mình vỡ vụn, năm năm qua, đến thuốc ức chế trí nhớ anh cũng tính dùng cho cô rồi… vậy mà cuối cùng, cô ấy vẫn nhớ lại. Herry Nguyễn nắm chặt tay cô, “Trì Tuyết, em đùa như vậy không vui đâu.”
Hạ An nhìn anh, rút tay khỏi mấy ngón tay mảnh khảnh của anh. “Herry, em không phải Trì Tuyết”.
Em không phải Trì Tuyết.
Herry không tin, mấy câu này lặp đi lặp lại khiến anh vội nói, “Em là Trì Tuyết, sao không phải Trì Tuyết? Trì Tuyết, em đang nói gì vậy?”
Hạ An không có tình cảm quá sâu đậm, Herry có lẽ là một sự ngoài ý muốn trong đời này của cô. Cô nhìn anh một lúc, ánh mắt không có dịu dàng, “Tôi tên là Huỳnh Hạ An. Là cô nhi, thân phận khác… là cảnh sát ngầm”.
“.” Herry nhìn cô, như thể đang cố gắng phát giác ra điểm kì lạ nào. Nhưng không có gì cả…
“Anh không tin, làm gì có người giống người đến thế”.
Vậy là Hạ An bước đến, chưa đầy một giây đã bẻ quặp tay anh ra sau, đẩy anh lên giường mới bung tay ra. Herry hoảng thần, đã thấy cô áp sát lên, đưa chân vào giữa, kiềm chặt anh.
“Giờ thì tin chưa?”
Giọng cô rất lạnh, đúng vậy. Ở cùng nhau năm năm, anh thích Trì Tuyết, nên hiển nhiên yêu luôn gương mặt này. Nhưng Trì Tuyết là người mềm mại dịu dàng, làm sao có động tác như Hạ An. Cô ấy nói, cô ấy tên Hạ An
Herry không sao bình tâm được, Hạ An đã đứng xuống, tách khỏi anh. Cô cố gắng không quay đầu nhìn lại, “Cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc tôi…”
Herry không nói nên lời, bóng dáng cô đã đi xa dần. Bóng lưng thẳng tắp, anh chợt nhớ lại… cô ấy nói cô ấy tên là Hạ An.
Bảo sao cô ấy không thích mưa giông, không yêu trời lạnh.
Bảo sao những năm tháng qua, cô ấy không dịu dàng, ngược lại rất mạnh mẽ.
Bảo sao khi anh ôm cô ấy, cô ấy không đỏ mặt nũng nịu, còn chủ động ôm lấy anh.
Hai người rất khác nhau, bảo sao anh gọi cô ấy là Trì Tuyết, nhưng vẫn cho rằng cô là một người khác, không hề dính dáng gì đến Kỷ Nhiên cả.
Herry bật dậy khỏi giường, chạy ù ra cửa. Anh mặc kệ cô ấy tên là Tuyết hay là An, chỉ biết cô là cô dâu của anh, vậy là được rồi. Chỉ là hôm sau biết được cô đã sang nước ngoài, Herry tức muốn hộc máu.
Em không thể đi chậm một chút sao, Hạ An…
