Trì Tiểu Trì giơ lên túi nước, bình thản cười nói với Nghiêm Nguyên Hành: “Vì quốc gia của ta. Còn có, Hoàng thượng của ta.”
Nghiêm Nguyên Hành hiểu rõ hàm nghĩa trong lời của y, lấy làm kinh hãi, vội vàng thấp giọng: “Vô lễ! Ngươi uống nước mà cũng có thể say sao? Lời này sao có thể nói lung tung!”
Trì Tiểu Trì híp mắt nhìn hắn: “Ngươi sẽ nói ra ngoài chứ?”
Nghiêm Nguyên Hành nghẹn họng: “Ta…”
Trì Tiểu Trì không chớp mắt nhìn hắn: “Tạ ơn Thập tam Hoàng tử.”
Nghiêm Nguyên Hành quay mặt sang, cứng rắn chuyển đề tài câu chuyện: “…Quá mạo hiển. Nếu có người đến cứu viện, nếu người trong thành dự định cá chết lưới rách thì sao? Ta đọc binh pháp có nói, chớ ép giặc cùng đường, nếu ép bọn họ thì chuyện gì bọn họ cũng có thể làm ra.”
Trì Tiểu Trì nói: “Thập tam Hoàng tử nói đúng. Chẳng qua là một câu nói sai ba điểm.”
Nghiêm Nguyên Hành: “…” Hắn chăm chú lắng nghe.
“Đầu tiên, bọn họ không phải giặc cùng đường.” Trì Tiểu Trì nói, “Chúng ta cắt đứt dòng nước của bọn họ, trong thành vẫn còn giếng, dựa vào nước ngầm tuy rằng khó khăn nhưng vẫn có thể sống qua năm ngày.”
Nghiêm Nguyên Hành: “Năm ngày?”
Trì Tiểu Trì: “Thành trì chúng ta là trong ba ngày phải báo tin bình an, bên Nam Cương là năm ngày. Mà Phù Tuy không có hỏa đài, một khi không có cách nào bắn đạn báo nguy, thì chỉ có thể chờ năm ngày trôi qua, thành lân cận phát hiện không đúng sẽ tới cứu viện. Bọn họ biết nhiều nhất là sáu ngày viện quân sẽ tới. Vẫn sẽ hy vọng vào quân đội, làm sao lại nói đến ba chữ giặc cùng đường?”
Nghiêm Nguyên Hành nghĩ, chẳng trách mấy ngày nay Phù Tuy chỉ dùng bồ câu đưa thư truyền tin ra ngoài, sau vài lần bị bắn giết thì cũng không thả bồ câu nữa.
“Thứ hai, bọn họ sẽ không cá chết lưới rách. Bởi vì bọn họ đột nhiên lao ra thì cá sẽ chết mà lưới sẽ không rách.”
“Cũng như con rết nhiều chân, nếu mỗi một chân của con rết đều có đầu óc, như vậy rốt cục đi về phía Đông hay là phía Tây, chúng nó vẫn không thể tách rời. Chính như ta vừa mới nói, bọn họ vừa có lý do xuất chiến lại có lý do tránh chiến, cho nên trong thành chắc chắn có hai phái chủ chiến và chủ hòa, đang tranh chấp không thể tách rời. Chẳng qua tranh chấp như thế đã đủ để Tướng quân của bọn họ đau đầu, mà trong thành thiếu nước cũng sẽ khiến lời kêu ca sôi trào. Nếu nước đa phần dùng cho quân đội, bách tính sẽ bất mãn, nếu quân đội không uống được nước cũng sẽ nóng nảy bất an, một khi quân và dân đối lập tất niên bên trong sẽ vô cùng hoạn nạn. Bị cản tay cản chân như thế này, trong tình huống nội loạn, chỉ cần chủ tướng của bọn họ không phải đầu heo thì sẽ chọn trốn trong thành, xem việc dẹp an dân tâm là chính.”
Nghiêm Nguyên Hành nghe đến mê mẩn: “Ừm.”
Khi đàm luận quân sự, Thời Đình Vân chưa bao giờ sẽ dẫn chứng quan điểm của mình bằng những lời nói trúc trắc khó hiểu của danh gia. Hắn đã học thuộc lòng những quyển binh thư kia, nhưng chẳng có cử nhân nào sẽ lấy Tam Tự Kinh lận lưng ra để khoe khoang tài cao học rộng của mình.
Y giải thích cho dù là dân chúng thích nghe đọc sách cũng có thể nghe hiểu, giống như trước đây.
Tại Vọng Thành, hắn luôn cảm thấy Thời Đình Vân không hợp với lễ nghi là vậy.
Cho tới bây giờ Nghiêm Nguyên Hành mới phát hiện, Thời Đình Vân như vậy mới đúng là xứng đôi với biên cương rộng lớn, phong ba và khoái mã.
Mà hắn chờ cả buổi cũng không nghe thấy Thời Đình Vân nói tiếp.
Nghiêm Nguyên Hành không nhịn được mà hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trì Tiểu Trì: “Sau đó cái gì?”
Nghiêm Nguyên Hành: “Ngươi mới vừa nói ta sai ba chỗ.”
Trì Tiểu Trì: “À, ta gom lại cho đủ số thôi. Cảm thấy số ba nghe tương đối có khí thế.”
Nghiêm Nguyên Hành: “…”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười, mái tóc đuôi ngựa buộc cao bị gió đêm thổi bay, phất qua gò má, có vài sợi dán lên môi cậu, bởi vì môi cậu vừa được thấm nước nên dễ dàng bám dính.
Nghiêm Nguyên Hành chưa kịp suy nghĩ đã giơ tay lên giúp cậu vén tóc ra sau tai.
Trì Tiểu Trì dừng lại, hơi kinh ngạc mà nhìn tay hắn.
Tay của Nghiêm Nguyên Hành còn dừng sau tai của cậu, đầu ngón tay bị lọn tóc kia thiêu đến nóng bỏng.
… Không đúng.
Như vậy là không đúng.
Nghiêm Nguyên Hành cấp tốc khống chế động tác của mình, nhưng lại khống chế không được trái tim càng đập càng nhanh.
Hắn rút tay về, bắt lấy bình nước Trì Tiểu Trì đề dưới đất.
Hắn phải cầm lấy chút gì đó mới có thể giam cầm được tay của mình.
Nghiêm Nguyên Hành nhẹ giọng: “Tố Thường.”
Trì Tiểu Trì nhướng mày: “Hả?”
Nghiêm Nguyên Hành: “… Đình Vân.”
Trì Tiểu Trì gật gật đầu.
Nghiêm Nguyên Hành: “Thời Đình Vân.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười: “Thập tam Hoàng tử, ngươi gọi tên ta ba lần, muốn nói cái gì?”
Nghiêm Nguyên Hành thấp giọng: “… Ngươi nói cái gì đi
Trì Tiểu Trì: “Nói cái gì?”
Nghiêm Nguyên Hành cũng không biết hắn muốn Thời Đình Vân nói cái gì. Hắn chỉ có cảm giác nếu như Thời Đình Vân không nói chút gì đó thì hắn sẽ không nhịn được mà nói ra điều gì đó.
Trì Tiểu Trì thấy sắc mặt của Nghiêm Nguyên Hành không đúng, nói: “Ngươi —— “
Nghiêm Nguyên Hành cũng mở miệng: “Ngươi —— “
Khi hai chữ “Ngươi” kết hợp cùng một chỗ thì Chử Tử Lăng và Lý Nghiệp Thư cũng vội vã mà đến, trực tiếp cắt ngang hai người: “Thiếu tướng quân!”
“Thập tam Hoàng tử!”
Nghiêm Nguyên Hành: “…”
Nắm tay siết chặt của hắn thả lỏng, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm nhưng một cảm giác mất mát cũng theo đó mà kéo đến, bỗng chốc không nói rõ đó là tư vị gì.
Nhưng chỉ chốc lát sau hắn cũng không còn suy nghĩ gì.
Lý Nghiệp Thư chưa từng thấy qua trận chiến lớn như vậy, sắc mặt trắng bệch: “Thám tử…Thám tử báo lại, bốn phía Phù Tuy đột nhiên xuất hiện một lượng lớn quân đội Nam Cương—-”
Dường như là để phụ trợ cho lời của A Thư, tiếng la hét rung trời truyền đến khắp xung quanh, vây quanh ngoài thành Phù Tuy đang lặng yên như tờ, chẳng khác nào đàn sói rình ở phía sau, chuẩn bị khi công kích sẽ phát ra tiếng gào thét oai vệ, khiến da đầu người ta tê rần.
…Hay lắm, là âm thanh nổi 3D.
Nghiêm Nguyên Hành đứng thẳng dậy, biến sắc: “…Binh mã Nam Cương?”
“Chúng ta bí mật bao vây Phù Tuy, tin tức này làm sao lại bị tiết lộ?” Chử Tử Lăng vội la lên, “Thiếu tướng quân, nghe âm thanh này có ít nhất cũng ba bốn ngàn người! Hơn nữa trong thành Phù Tuy có hai ngàn binh mã…Thiếu tướng quân, ngài dẫn Thập tam Hoàng tử chạy đi, Tử Lăng ở bên cạnh che chở, nhất định có thể che chở hai người thoát khỏi vòng vây!”
Trì Tiểu Trì nhảy tới hai bước, nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, nói: “Các ngươi nghe thế nào vậy?”
Chử Tử Lăng và Lý Nghiệp Thư đều ngẩn ra: “Hả?”
Trì Tiểu Trì nói: “Cái gì mà ba bốn ngàn, ít nhất có hơn năm ngàn.”
Trong khi đó tiếng cửa thành Phù Tuy đóng chặt mấy ngày nay dần dần phát ra tiếng vang trầm.
Hai ngàn quân sĩ thủ thế chờ đợi trong thành, khi nghe thấy tiếng kèn hiệu báo động, cũng lập tức lấy ra ngân thương chiến giáp đã lau chùi nhiều ngày qua, chuẩn bị trong ứng ngoại hợp, giết hết ba ngàn Bắc Phủ Quân bao vây ngoài thành.
Trong tiếng hô giết rền trời, Nghiêm Nguyên Hành lại nhìn sau lưng Trì Tiểu Trì, ánh sáng trong mắt dần dần lóe lên.
Lẽ nào…
Trì Tiểu Trì nghiêng đầu lại, cười nói: “…Thứ ba. Nguyên Hành, ta chờ chính là *có người đến chi viện*.”