“Không cần, như vậy là được.” Hoắc Tư Thần gật đầu rồi ra hiệu cho cô đi theo mình.
Hai người hôm nay lại cùng nhau đến công ty, suốt cả quãng đường Tiêu Linh liên tục cầm gương nhỏ nhìn cổ của mình, mặt đỏ như áng mây chiều.
Hoắc Tư Thần thích bộ dáng này của cô, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn một cái, chọc cô liên tục cắn môi mắng thầm.
Công ty MR nằm giữa thành phố, là một dãy nhà cao hơn năm mươi tầng, một mình chiếm cứ một phương như con quái vật khổng lồ. Hoắc Tư Thần được mệnh danh là kẻ phong lưu nhất trong giới thượng lưu, ai cũng biết anh có rất nhiều tình nhân và một vị hôn thê, nhưng không ai dám lên tiếng chỉ trích. Bởi lẽ, họ sợ chính diện đối mặt với anh.
Hôm nay MR đón tiếp một vị khách vô cùng đặc biệt, khi Hoắc Tư Thần và Tiêu Linh đến nơi thì người đó đã chờ sẵn ở phòng làm việc của anh. Tiêu Linh vừa bước vào liền trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp cao quý ngồi ở bên trong, tâm cô lộp bộp một cái, suýt thì trượt chân. Vừa liếc mắt, cô đã có thể đoán được thân phận của người nọ.
Là nữ, lại tự do ra vào phòng làm việc của Hoắc Tư Thần thì có thể là ai chứ? Hơn nữa, lúc vào công ty cô có nghe mọi người bảo là Hàn tiểu thư đến thăm, Hàn tiểu thư, Hàn Tuyết? Cô nhớ rõ người giúp việc trong nhà từng nhắc qua cái tên này…
“Anh đến rồi à?” Người nọ đứng lên đi về phía Hoắc Tư Thần, ánh mắt lại đảo qua trên người Tiêu Linh.
“Ừ, sao không báo trước với anh một tiếng?” Hoắc Tư Thần cư xử có chút băng lãnh, thậm chí để cho Tiêu Linh ở phía sau nghi hoặc, rốt cuộc người này có phải vị hôn thê của anh không? Sao thái độ của anh đối với vị hôn thê lại giống như lần đầu tiên nói chuyện với cô vậy? Cao ngạo, lạnh lùng.
“Em nhớ anh nên chạy đến chờ anh thôi mà. Người này là…” Hàn Tuyết quay sang nhìn Tiêu Linh, dù trong lòng biết rõ cô là tình nhân mới của Hoắc Tư Thần nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngu ngơ.
“Nhân tình mới, thư ký mới.” Hoắc Tư Thần đơn giản thừa nhận.
“X-Xin chào.” Tiêu Linh không dám đối mặt với Hàn Tuyết, tuy chuyện cô và Hoắc Tư Thần là ngoài ý muốn nhưng cũng không thể phủ nhận cô đã ngủ với người đã có vị hôn thê. Hơn nữa, sao Hoắc Tư Thần lại nói thẳng ra trước mặt vị hôn thê của mình về thân phận của cô như thế chứ?
Hàn Tuyết tỏ ra rất thản nhiên:
“Không cần khẩn trương, tôi biết tính anh ấy, chỉ là chơi đùa qua đường thôi. Trước khi chúng tôi kết hôn thì cô cứ ở bên cạnh anh ấy phục vụ cho tốt, tôi sẽ không để ý.” Tất nhiên, với điều kiện là Hoắc Tư Thần không thật sự động tâm. Hàn Tuyết bổ sung ý nghĩ này, một lần nữa quan sát cô gái quê mùa đang đứng khép nép ở một góc.
Tiêu Linh nghe xong chỉ có thể cười gượng, nói gì bây giờ? Mối quan hệ của Hoắc Tư Thần và Hàn Tuyết này cũng thật vi diệu.
Bấy giờ, Hoắc Tư Thần ngồi xuống ghế, kéo hộc tủ đem thứ đã chuẩn bị sẵn đưa ra, dặn dò với Tiêu Linh:
“Xuống ban sản xuất tìm Lâm Thiếu Kiệt, đưa cái này cho cậu ta.”
“Vâng.” Tiêu Linh cúi đầu đi đến chỗ anh, cầm lấy tệp hồ sơ rồi ôm vào lòng, vội vã chạy khỏi phòng.
Cô cảm thấy ánh mắt của Hàn Tuyết không được bình thường lắm, khiến cô hơi lạnh gáy. Đi ra khỏi chốn thị phi kia, cô mới sực tỉnh, Hoắc Tư Thần bảo cô mang cái này cho Lâm Thiếu Kiệt trong khi bắt cô mặc áo cổ rộng khoe dấu hôn là ý gì? Muốn để Lâm Thiếu Kiệt biết cô thuộc về anh?