“Bội Sam, hoa quế có thể ngâm rượu không?” cô hỏi
“Có chứ. Có thể ngâm rượu trắng với hoa quế từ một đến năm năm. Nhưng rượu không nhẹ đâu đó. Hoa quế cũng có thể ngâm với long nhãn và rượu nếp, chỉ cần một đến hai tháng là có thể thưởng thức.” Bội Sam nói
“Cô đúng là giỏi thật.” cô nói một cách thán phục
“Ta cũng chỉ biết về rượu, mấy thứ khác ta đều không biết. Mọi người cứ ngồi chơi ha. Ta xuống lầu một chút.” Bội Sam nói rồi liền nhanh chóng đứng dậy đi xuống lầu
“Muội tính làm rượu à?” Vu Diệp lúc này mới lên tiếng
“Lúc rảnh rỗi làm cho đỡ chán thôi.” cô đáp
“Vu Diệp, đệ cũng nên cho tiểu muội muội ra ngoài chơi nhiều hơn. Nếu đệ không đưa đi được thì để ta đưa đi.” Quách Nghĩa Thanh tươi cười nói
“Huynh?” Vu Diệp hơi nhíu mày mà nói
“Ta thì làm sao? Chỉ cần tiểu muội muội muốn, ta chắc chắn đưa muội ấy đi chơi. Không giống người ca ca như đệ.” Quách Nghĩa Thanh vẫn tươi cười trêu chọc lại khiến cô chỉ biết ngồi đó cười thầm
“Tiểu Quế, chúng ta về thôi.” Vu Diệp nói rồi liền đứng dậy không quên để lại mấy đồng bạc trên bàn
“Ấy, giận rồi. Tiểu muội muội, có gì cứ nói ta, Thanh ca đưa muội đi.” Quách Nghĩa Thanh vẫn cố nói với theo khi cô với Vu Diệp rời đi
“Mấy vị bằng hữu này của huynh đúng là tốt thật đó.”
“Có sao? Sao ta không thấy!” Vu Diệp đáp khiến cô bật cười
“Mà sao huynh nghĩ ra cái tên Tiểu Quế vậy?”
“Thì muội lúc nào chả thích hoa quế. Đến đồ ăn cũng thích. Nào là bánh hoa quế kỷ tử rồi bánh quế hoa cao, bánh bột củ sen quế đường rồi trà cũng là trà hoa quế, chậu hoa mà muội hàng ngày chăm sóc cũng vậy. Giờ còn muốn ủ rượu hoa quế, muội nói xem.”
“Cũng nhờ từ lúc đến kinh thành, nghe được lời mọi người truyền nhau về quá loài hoa. Trùng hợp, hoa quế vừa là loài hoa biểu thị tháng sinh của muội còn là loài hoa đẹp. Sao có thể không thích.”
“Được rồi. Nhanh nào, chắc a nương ta đang chờ rồi.” Vu Diệp nói rồi ôm vào eo cô, đưa cô bay lên, nhanh chóng về Đông Cung.
“Thái tử phi, người về rồi.” Cầm Liên vội nói
“Có Vu Diệp ca ca đưa ta đi, người cần gì phải lo.” cô an ủi
Sau khi thay quần áo cô liền trèo lên giường đi ngủ. Cuộc sống trong cung cấm không giống với ở thảo nguyên, dậy đúng giờ, ngủ đúng giờ, ăn uống còn phải im lặng, nói chuyện phải nhẹ nhàng, nho nhã. Không giống nữ nhân Mông Cổ, ăn uống nói chuyện vui vẻ hát hò, chuyện nam nhân làm được nữ nhân cũng làm được. Nên nữ nhân ở Mông Cổ luôn được coi trọng hơn do có thể mang nặng đẻ đau, chín tháng mười ngày. Nhưng ở đây không như vậy, nữ nhân không được can chính, không thể luyện võ, không thể cầm quân đánh giặc, càng không thể xuất hiện chốn đông người.
Một đống quy tắc khiến cô phát bực khi đến đây. Cũng năm lần bảy lượt muốn bỏ trốn nhưng bị giữ lại. Cũng vì thế mà hoàng hậu liền sai chục nha hoàn đến, cô đi đâu cũng đi theo đó. Kè kè bên cạnh, chỉ thiếu nước dính chặt vào người cô. Cũng nhờ sinh thần mười lăm tuổi, thái hậu bèn nói giúp cô mới đỡ hơn phần nào.
“Tịnh Kỳ. Tịnh Kỳ.” giọng của Triệu Thanh Hạm
“Thanh Thanh tỷ. Có chuyện gì mà tỷ hớt hải vậy?” cô hỏi khi thấy Triệu Thanh Hạm vội vã đi vào trong còn cho đám cung nữ lui xuống
“Trốn mẫu thân.”
“Hả?”
“Phụ hoàng tuyển phò mã cho ta. Cũng do Vệ quý phi đó, suốt ngày cứ muốn ta gả đi. Hai năm trước ta còn tìm lí do thoát thân được. Giờ ta cũng mười bảy rồi, thật sự không trốn được nữa.”
“Vậy tỷ sẽ không ở trong cung nữa sao?”
“Sao đây? Nhớ ta à?”
“Tất nhiên là nhớ. Ngoài tỷ ra, ta đâu thân thiết với ai.”
“Thái tử đó, phu quân tương lai của muội đó.” Triệu Thanh Hạm nói một cách trêu chọc
“Ây da, đừng nói chuyện đó nữa. Nói chuyện của tỷ đi.”
“Chuyện của ta, bản thân ta còn không rõ nữa. Nghe Mai Tâm nói thì có Mã gia còn có Tư gia, Hoắc gia với mấy vị quan khác. Nhưng cũng chả thể nào so với Mã gia. Mấy năm nay phụ hoàng rất trọng dụng Mã gia này, kể từ lúc Mã Tử Sâm là tân khoa Trạng Nguyên vào triều làm quan.”
“Tỷ thấy ra sao?”
“Ta dù là công chúa cũng vẫn là nữ nhi. Phụ mẫu đặt đâu thì ngồi đó. Ta cũng đâu có cách nào.”
“Đúng là nữ nhân trên thế gian này, ai cũng như ai.”
“À, tháng sau là lễ hội săn bắn…” Triệu Thanh Hạm chưa nói xong cô đã cắt ngang một cách ủ rũ
“Thanh tỷ, đâu phải tỷ không biết ta không được tham gia.”
“Yên tâm đi, ta đã xin cho muội rồi. Ngày mai cùng ta với Minh Triết đi chọn tuấn mã cho muội,
“Không đi được hôm nay sao?” cô hỏi với vẻ mặt có chút ủ rũ
“Mấy cái đó ta không rành nên phải đợi Minh Triết. Hên cho muội là không phải mấy vị hoàng huynh khác.”
“Là A Triết cũng có khác gì đâu.”
“Muội còn than! Ta với muội có am hiểu về mấy thứ đó đâu chứ.”
“Tỷ quên ta từ đâu đến rồi à. Hơn nữa A Triết rõ ràng bằng tuổi ta mà cứ suốt ngày gọi ta là tiểu muội muội. Ta không thích. Ta cũng chỉ sinh thần muộn hơn A Triết có năm ngày chứ mấy.”
“Hai người đúng là oan gia.” Triệu Thanh Hạm vừa nói vừa cười
Đúng lúc này, Sử thái giám, người bên cạnh thái tử Triệu Minh Bân đi đến.
“Tham kiến thái tử phi, tham khiến thất công chúa. Thái tử phi, mời người đến thư phòng một chuyến.” Sử thái giám cung kính nói
“Hoàng huynh cuối cùng cũng nghe lời khuyên của ta rồi.” Triệu Thanh Hạm lẩm bẩm
“Tỷ nói gì vậy?”
“Không có gì. Muội mau đi đi, ta cũng về cung đây.”
“Ừm. Vậy ta đi trước.” cô nói rồi đứng dậy một cách khó khăn trong bộ y phục cồng kềnh
Dù đã mấy năm sống trong Đông Cung nhưng cô vẫn không thích mấy bộ trang phục sa hoa, lộng lẫy này. Chúng chỉ tổ làm vướng víu, lại còn đống trang sức đến nặng cả đầu.
Cô nhanh chóng đi đến thư phòng của Triệu Minh Bân, tuy cùng chung sống trong Đông Cung nhưng cả ngày chả nói với nhau được mấy câu. Cả ngày của cô gần như bị mấy thứ gọi là ‘Cầm Kỳ Thi Hoạ’ cùng với đống quy củ hầu hạ phu quân tương lai.
