“Lạ thay! Ta vì điều gì phải làm thế với ngươi?”
“Cô tức giận vì ta không đính hôn với cô, thấy ta và em gái cô hạnh phúc, cô có ý hại ta”
“À!” Bạch Nguyệt nụ cười ngày càng tươi tắn, mỉa mai nói:”Trạch Dương, hắn nói vậy chẳng khác nào em còn vương vấn hắn, anh xem hắn có gì hơn anh chứ, công ty thì thua lỗ, lại chẳng chung thủy như anh”
“Cô…cô…” Cố Hàn tức giận nói không nên lời.
“Đây sẽ là thím của ngươi, không có một chút phép tắc nào cả” Cố Trạch Dương hằn giọng.
“Trạch Dương, em không sao, em có món quà muốn tặng đứa cháu trai này đây” Bạch Nguyệt nở nụ cười nhìn thì có vẻ bình thường nhưng trong lòng Cố Hàn và Á Nhi bất an lạ thường.
Bạch Nguyệt vừa dứt câu, màn hình lớn ở giữ chính sảnh mở lên cảnh Cố Hàn và Á Nhi nói chuyện, Cố Hàn sợ hãi gầm lên:”Hạ Vi đây không phải là anh…các ngươi mau tắt đi, tắt mau, điếc hết rồi sao”
Về phần Á Nhi, cô ta sớm đã ngã quỵ xuống, mắt thất thần nhìn bản thân trên màn hình rộng lớn ở giữa sảnh, xong rồi cuộc đời cô ta coi như xong.
Từ Ba mẹ Bạch, Hạ Vi lẫn khách khứa bữa tiệc nhìn thấy một màn kia, ai nấy cũng thầm kêu lên trong lòng đủ độc.
“Cố Hàn thì ra không phải tôi say vì rượu, mà là do anh đã cho ả Á Nhi đó bỏ thuốc tôi, tôi đáng bị như vậy sao?”
Mọi lời giải thích lúc này cũng bằng thừa, Cố Hàn liền xé rách mặt nạ, ánh mắt trừng lớn nói:”Đáng, cô nói yêu ta nhưng ta chỉ nhờ cô một chút việc cô lại không chịu làm”
“Cố Hàn anh không nói lý lẽ, em không nói là em không giúp, nhưng cái cách mà anh đề ra cho em, em không dám làm mà thôi”
“Cách gì vậy em gái?” Bạch Nguyệt giả vờ kinh ngạc hỏi.
“Chính là… Chính là lấy giấy tờ đất cho anh ấy mượn”
Ba mẹ hai mắt hoảng hốt nhìn nhau, lửa giận trong lòng hai người càng dữ dội hơn, Bạch bạch phẫn nộ nói:”Quản gia cho người dẫn hai người này ra ngoài, từ nay Bạch gia sẽ không chào đón họ”
Cố Hàn giãy dụa ra khỏi tay bảo vệ, chạy đến phía Bạch Nguyệt, một lòng muốn đánh chết cô, Cố Trạch Dương muốn đứng lên cản thì Bạch Nguyệt đã cho Cố Hàn hưởng trọn cú đá vào bụng bay ra xa.
Bạch Nguyệt bước chậm lại gần Cố Hàn đang đau đớn ôm lấy bụng thì thầm nói:”Tất cả chuyện này đúng ngươi nghĩ, ta làm đấy, và có một chuyện nữa người đứng sau giúp đỡ công ty đối thủ là ai ngươi biết không… chính là ta”
Nói xong cô liền đứng dậy quay lưng đi trở lại bên cạnh Cố Trạch Dương, mặc nhiên cho Cố Hàn điên loạn gào thét phía sau đang bị hai bảo vệ đàn áp kéo đi.
“Tinh nghịch” Cố Trạch Dương cưng chiều nắm lấy tay Bạch Nguyệt.
“Con không sao chứ?” Ba mẹ Bạch lo lắng nhìn từ trên xuống người cô.
Cô khẽ lắc đầu, xoay ngươi cho Ba mẹ Bạch xem, toả rõ mình không sao hết, Hạ Vi thì tâm sớm đã chết lặng không muốn ở lại sảnh tiệc thêm một giây một phút nào nữa, nên đã được nữ hầu dìu về nghĩ ngơi.