Đến giờ kiểm tra, anh cũng không được một bước tiến một tấc nữa, nghiêm túc làm bài.
Mưa vẫn tí tách rơi, đèn trong khuôn viên trường được bật sáng, soi rõ từng giọt nước.
Thầy Quý chầm chậm đi xung quanh, thỉnh thoảng sẽ dừng lại xem bài giải của từng người.
Bốn mươi lăm phút sau, thầy Quý thông báo hết giờ.
Lạc Yên miễn cưỡng buông bút. Cô nhìn xuống tờ bài làm bị gạch nguệch ngoạc nhiều chỗ như giấy nháp, cau mày.
Đầu óc không tỉnh táo đúng là rất nguy hiểm.
Lúc nãy Lạc Yên đọc đề không kỹ, mà các câu hỏi đều được liên kết với nhau nên khi cô sai một chỗ thì cũng đồng nghĩa sai cả bài.
Cô vất vả lắm mới sửa được, nhưng cũng chỉ làm được nửa bài. Đề năm câu thì cô chỉ làm được ba câu.
Lạc Yên có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thầy Quý khó coi thế nào khi chấm đến bài của cô.
Bỗng nhiên cô không muốn đến buổi học bồi dưỡng tiếp theo.
Trình Cảnh Thiên quay xuống định lấy bài của Lạc Yên để chuyền lên trên thì thấy cô bày ra vẻ mặt ảm đạm, môi nhỏ còn hơi chu ra.
Anh hạ đầu ngang với tầm mắt cô, ân cần hỏi: “Sao vậy?”
Cô chớp mắt, bắt gặp khuôn mặt Trình Cảnh Thiên gần ngay gang tấc thì giật thót.
Hoá ra tay mình vẫn đang giữ khư khư tờ bài làm, thảo nào anh không lấy được.
Lạc Yên thả ra, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi.”
“Không phải chuyện này.” Tay Trình Cảnh Thiên đưa bài của hai người cho bạn đằng trước, mắt vẫn đặt trên người cô. “Cậu làm sao thế? Không làm được bài à?”
Lạc Yên không nói chuyện, buồn rầu gật đầu.
Trình Cảnh Thiên thở phào, giọng nói nhẹ nhàng: “Lần sau cố gắng hơn thôi, tôi cũng không làm được mà.”
Cô cảm thấy anh luôn nói láo không chớp mắt.
Trình Cảnh Thiên cười, bình thản đón nhận ánh mắt ghét bỏ của Lạc Yên.
Trong lúc cô bận trao đổi đáp án với các bạn xung quanh, anh đút tay vào túi áo lục lọi.
Trên bục giảng, thầy Quý sau khi đếm đủ số lượng bài thì bảo mọi người có thể trở về chỗ cũ.
Lạc Yên vừa đứng lên thì Trình Cảnh Thiên gọi lại: “Lạc Yên.”
Cô nhìn anh: “Sao thế?”
“Đưa tay ra, tôi có cái này cho cậu.”
Lạc Yên nghĩ rằng Trình Cảnh Thiên trả lại bút nên gật đầu, ngoan ngoãn làm theo.
Không ngờ anh lại thả vào tay cô một vật khác.
Là kẹo socola.
Lạc Yên không hiểu, dùng ánh mắt hỏi Trình Cảnh Thiên.
Cô đứng còn anh ngồi, trong đồng tử chỉ có hình bóng đối phương.
Trình Cảnh Thiên sở hữu cặp mắt rồng một mí hiếm có, đuôi mắt hơi xếch lên, tròng đen và tròng trắng được tách biệt rõ ràng, vừa sinh động vừa lanh lợi.
Khi không cười, đôi mắt anh không có cảm xúc, còn có phần hung dữ.
Nhưng khi cười lên thì mắt sẽ cong cong như trăng khuyết, lộ ra một mặt mềm mại vô hại.
Lạc Yên nhớ đến hình xăm trên cánh tay của Trình Cảnh Thiên.
Anh yên tĩnh nhìn cô, đè xuống tình cảm trong mắt: “Tâm trạng không tốt nên ăn đồ ngọt.”
Từ lúc Lạc Yên bước vào, Trình Cảnh Thiên nhanh nhạy nhận ra cả người cô đều ủ rũ mệt mỏi, tia sáng trong mắt cũng yếu ớt hơn thường ngày.
Nếu cô không vui, anh cũng sẽ không vui.
Lạc Yên cảm thấy phòng tuyến mình vất vả dựng lên đã bị Trình Cảnh Thiên phá gần hết.
Nhưng cô không muốn chịu thua, giận dỗi nói: “Tôi không phải là trẻ con.”
“Trước mặt tôi, cậu có thể làm trẻ con.” Trình Cảnh Thiên nghiêng đầu cười.
“…”
Lạc Yên không biết nói gì tiếp theo.
Cô cảm thấy người trước mặt luôn có cách khiến tim cô đập rộn ràng.
Phần tình cảm này càng lúc càng vượt qua tầm kiểm soát của cô.
Lạc Yên rũ mắt, không muốn Trình Cảnh Thiên nhận ra tâm tư của mình.
Nhưng hai má cô khi đỏ lên rất bắt mắt, như áng mây hồng lúc chạng vạng.
Trình Cảnh Thiên nhìn đến mê mẩn, lòng mềm mại.
Viên kẹo socola được bọc một lớp giấy bạc bên ngoài, nằm trong lòng bàn tay Lạc Yên khiến cô có cảm giác ngưa ngứa.
Cô không dám nắm quá mạnh, sợ rằng nó sẽ vỡ mất.