Lâm Thu Thạch một bên rửa mặt, một bên quan sát xung quanh. Phòng tắm này làm hắn thấy hơi khó chịu, trên sàn nhà đầy vết bẩn trơn trượt, bất kể là vách tường hay bên cạnh bồn cầu, đều làm cho người ta có cảm giác dơ bẩn. Bởi vì ngoài trời đã tối sầm, đèn trên trần nhà sáng lên. Ánh đèn này phát ra một loại màu vàng ảm đạm bao trùm trong phòng tắm, khiến người có cảm giác xung quanh như một tấm ảnh phim đã cũ.
Hai cậu trai chung phòng với nhau đã giải quyết xong, chuẩn bị trở về, bọn họ gọi Lâm Thu Thạch một tiếng, “Dư Lâm Lâm, bọn tôi đi trước.”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, hắn cũng đã rửa mặt xong, cầm lấy khăn của mình liền dự định cùng bọn họ rời đi.
“Dư Lâm Lâm.” Tằng Như Quốc đang tắm đột nhiên gọi với hắn, “Cậu đã xong rồi à?”
Lâm Thu Thạch nói: “Phải.” Hắn biết Tằng Như Quốc chắc chắn là có chút sợ, “Chú sắp xong chưa? Tôi đứng chờ chú một lát?”
Tằng Như Quốc liền cảm ơn rối rít.
Lâm Thu Thạch đứng ở cửa phòng tắm, chờ Tằng Như Quốc đi ra.
Nơi này mỗi gian phòng tắm đều có một cái mành che để tắm nho nhỏ, phía sau rèm là vòi phun. Trong phòng tắm rất yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng dòng nước chảy xuống đất.
“Vì sao lại rửa mãi không sạch vậy?” Một lát sau, Tằng Như Quốc trong phòng tắm đột nhiên nói, “Máu trên người tôi tại sao lại rửa mãi không sạch được vậy?”
Lâm Thu Thạch nói: “Làm sao thế?”
Tằng Như Quốc nói: “Rửa không sạch……” Giọng hắn ta lo sợ và nghi hoặc vô cùng, ẩn giấu đi sợ hãi thật lớn, “Tất cả đều là máu.”
Lâm Thu Thạch nhìn qua buồng tắm chỗ Tằng Như Quốc đang đứng, tuy rằng ánh đèn lờ mờ, nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng dưới chân Tằng Như Quốc không ngừng chảy xuống máu loãng, theo khe lõm dồn vào cống thoát nước. Coi như trên người Tằng Như Quốc chỗ nào cũng có máu, nhưng rửa lâu như vậy còn không sạch thì cũng quá kỳ quái.
Tằng Như Quốc càng ngày càng sợ hãi: “Vẫn là rửa mãi không sạch ——”
Lâm Thu Thạch cảm giác được cái gì, hắn nói: “Rửa không sạch thì thôi đi, chú mau ra đây.”
Tằng Như Quốc đột nhiên không lên tiếng.
Lâm Thu Thạch đang muốn hỏi, mành tắm hơi mỏng kia đột nhiên bị một đôi tay kéo ra. Lâm Thu Thạch trông thấy Tằng Như Quốc đứng tắm ở phía sau rèm —— hắn cũng đã hiểu, vì sao Tằng Như Quốc mãi cũng rửa không hết được máu trên người mình.
Chỉ thấy trên vòi phun nước tắm, một khối thịt huyết nhục lẫn lộn đang nằm bò, khối thịt kia nhìn qua như là thi thể của trẻ con, máu loãng không ngừng chảy xuống, theo vòi phun vẫn luôn chảy lên người Tằng Như Quốc —— cái này mẹ nó nếu có thể rửa sạch, liền có quỷ.
Lâm Thu Thạch nói: “Chú đừng rửa nữa, mau ra đây đi!”
Tằng Như Quốc thấy biểu tình Lâm Thu Thạch khó coi cực kỳ, cầm khăn lông liền chạy lẹ, quần áo cũng chưa kịp lấy.
Thời điểm Tằng Như Quốc chạy ra đến bên ngoài, khối thịt trên vòi kia cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, Lâm Thu Thạch không dám nhìn nhiều, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng tắm.
Hai người vội vàng chạy ra, vừa lúc gặp được Nguyễn Nam Chúc đứng trên hành lang.
Tằng Như Quốc lúc này mông còn ở trần, toàn thân trên dưới đều là máu, Nguyễn Nam Chúc: “…… Hai người làm gì trong WC lâu như vậy?”
Lâm Thu Thạch: “Tôi canh chú này tắm rửa!”
Nguyễn Nam Chúc biểu tình có chút vi diệu: “…… Sở thích của anh cũng thật đặc biệt.”
Lâm Thu Thạch: “Cô nghĩ đi đâu vậy??” Mặt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, đem sự tình phát sinh trong phòng kể cho Nguyễn Nam Chúc, Nguyễn Nam Chúc nghe xong nhìn qua Tằng Như Quốc còn đang run bần bật, “Chú nhanh trở về thay quần áo đi, đừng để bị cảm.”
Tằng Như Quốc gật gật đầu, chật vật trở về.
Nguyễn Nam Chúc nhìn bóng dáng hắn sắc mặt thâm trầm, Lâm Thu Thạch thấy dáng vẻ này của hắn cho rằng hắn đang tự hỏi chuyện nghiêm túc gì, vừa muốn hỏi, liền nghe được Nguyễn Nam Chúc nói câu: “Quá ngắn đi.”
Lâm Thu Thạch: “Hả?”
Nguyễn Nam Chúc: “Không có việc gì, trở về ngủ.”
Lâm Thu Thạch ngưng một lát, mới phản ứng lại Nguyễn Nam Chúc nói quá ngắn là có ý gì, biểu tình hắn vặn vẹo một chút: “Đường đường là con gái, nhìn chằm chằm chỗ đó ——”
Nguyễn Nam Chúc: “Đúng vậy.” Hắn đè thấp thanh âm, “Một cô gái móc ra so với anh còn lớn, anh không biết xấu hổ à?”
Lâm Thu Thạch: “……” Không thể không nói, Nguyễn Nam Chúc dùng khuôn mặt xinh đẹp nhường này nói ra lời như vậy, thực sự làm tâm hồn yếu ớt của Lâm Thu Thạch chịu chấn động không nhỏ.
Nguyễn Nam Chúc tỏ ra một bộ dáng đã quen, nói lượn thôi lượn thôi, muộn rồi, nhanh trở về ngủ.
Hai người một trước một sau trở về phòng, nằm trên giường gỗ.
Không thể không nói, căn phòng này quá hẹp, hẹp đến độ làm người có chút thở không nổi, Lâm Thu Thạch nghiêng người là có thể nhìn thấy vách tường màu xám. Trần nhà không mấy sạch sẽ kia cũng giống như tùy thời sẽ đè xuống. Nguyễn Nam Chúc vẫn trước sau như một dễ dàng đi vào giấc ngủ, theo cách nói của hắn thì chính là nhắm mắt lại trời liền tối.
Lâm Thu Thạch cũng nhắm mắt, chậm rãi chìm vào giấc ngủ sâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Thu Thạch: Cái gì của tôi so ra cũng kém cô nàng Nguyễn Nam Chúc này.
Nguyễn Nam Chúc: Anh nhìn qua ăn ngon hơn so với tôi mà.
Lâm Thu Thạch:???