Trúc Chi nín khe. Cô nhẹ nhàng đặt chai thủy tinh xuống đất. Rồi nhảy xuống hồ. Cô mặc kệ gã người lùn kia là ai, cũng mặc kệ hắn sẽ giết mình như thế nào, điều duy nhất khiến tâm trí của cô trở nên trống rỗng lúc này, chính là tính mạng của Huyết Yêu. Rõ ràng hắn rất mạnh. Sao có thể bị gã người lùn kia đánh bại dễ dàng như vậy? Không phải hắn ai cũng không sợ sao?
Trúc Chi thấy Huyết Yêu đang chìm dần, máu của hắn nhuộm cả một vùng nước. Cô xé nước bơi tới, chụp lấy cánh tay của hắn, kéo hắn lên bờ. Vì Huyết Yêu quá nặng, nên cô để hắn nằm ngang trên người của mình. Cô nói một cách khó khăn:
“Không phải anh là thần hay sao? Sao gã đó có thể làm anh bị thương như thế này?”
“Ở trong này, có thần lực mạnh cũng vô ích. Nơi này dùng để giam giữ sinh vật có sức mạnh ghê gớm mà. Nó phong tỏa luôn cả thần lực của ta.”
“Vậy lão kia là ai? Sao lão mạnh dữ vậy?”
“Yêu Hồ. Lão là yêu tinh trong hồ này. Yêu khí của lão đương nhiên mạnh. Lão đã thả Thuồng luồng ra ngoài. Ta..”
Huyết Yêu trượt khỏi người Trúc Chi. Hắn nằm ngửa mặt lên trời, thở dốc:
“Ta phải bắt được Thuồng luồng về.”
“Anh bớt nói chút đi. Máu của anh không thể cầm lại được kìa.”
“Không chết được, cô yên tâm.”
Trúc Chi chạy tới lượm chai thủy tinh dúi vào tay của Huyết Yêu. Cô thủ thỉ:
“Tui đã lấy được nó rồi.”
Gã Yêu Hồ lân le tới gần họ. Lão gầm gừ:
“Các ngươi đã quên ta rồi sao? Đừng hòng thoát khỏi đây.”
Trúc Chi giận dữ nhìn gã yêu tinh. Cô cướp lấp cây quạt của Huyết Yêu, rút nhẹ thanh đoản kiếm ra, cầm chặt không buông:
“Đừng qua đây.”, Trúc Chi nói, rõ ràng giọng cô có chút run run.
Gã người lùn dốn hết sức chưởng một chưởng về phía Trúc Chi. Huyết Yêu lập tức xoay người đè lên người cô, dùng thân đỡ một chưởng kia. Hắn thổ huyết, máu phun ra đầy mặt cô. Hắn dịu dàng nhìn cô, an ủi:
“Pháp lực của ta… Vẫn còn đủ để làm một chuyện. Cô sẽ không sao đâu. Về nhà ngủ một giấc thật sâu. Hôm nay, cô đủ mệt rồi.”
“Anh nói…”, Trúc Chi một lần nữa chưa kịp nói hết câu, chớp mắt đã thấy mình ngả xuống chiếc giường êm ái.
Trúc Chi thẫn thờ, tay vẫn cầm thanh đoản kiếm, cô lo lắng nhìn khắp phòng. Tim đột nhiên đau nhói như có ai bóp nghẹn. Nước mắt của cô trào ra không ngừng. Huyết Yêu đâu? Thì ra, hắn dùng thần lực còn sót lại giúp cô trở về nhà. Vậy hắn như thế nào? Thương tích của hắn lại nặng như vậy? Nếu như theo lời hắn nói, thần lực của hắn ở trong đó không thể ở trạng thái tốt nhất. Vậy, hắn làm sao đánh thắng tên yêu tinh kia và thoát thân đây?
Trong đời của cô, đây là lần đầu có người dùng thân của mình để cứu cô. Ân tình lớn như vậy, cô làm sao báo đáp. Lại nói sống chết của hắn, cô cũng không rõ, làm sao quay lại để cứu hắn? Cô hận vì mình chỉ là một người bình thường, chỉ mang gánh nặng lại cho hắn.
“Đồ ích kỷ.”, Trúc Chi lau nước mắt, “Chẳng thèm quan tâm người khác sẽ lo lắng như thế nào. Cứ tùy tiện làm theo ý mình.”
Trúc Chi lặng lẽ ngồi khóc, đến mức thiếp đi. Ngày hôm nay, cô đã mệt lã người.
Tuấn Tú tính cầm cây roi quất vào người Trúc Chi để cô tỉnh dậy. Nhưng đó chỉ tồn tại trong suy nghĩ của anh. Anh chỉ còn cách bước những bước nặng nhọc tới thẳng phòng Trúc Chi, để gọi cô dậy.
“Tới giờ đi học rồi mà nó còn ngủ được. Thằng Uy thì đang đợi ở ngoài.”, Tuấn Tú lầm bầm.
Tuấn Tú mở phòng ra, mùi máu tanh bay vào chóp mũi của anh. Anh vội vàng đến chổ của Chi dựng cô dây. Tuấn Tú lo sợ, cố tìm xem cô có bị thương không.
“Anh làm cái gì vậy?”, Trúc Chi mệt mỏi nói.
“Anh hỏi câu đó mới đúng. Em làm cái gì mà máu me đầy mặt thế kia?”, Tuấn Tú chỉ vào thanh đoản kiếm, nói tiếp, “Sao trong tay em lại có dao? Em dùng nó đánh nhau với ai hả?”
Trúc Chi bực bội:
“Sao anh vào phòng em mà không gõ cửa?”
“Anh la mà cả xóm này đều nghe trừ em. Thằng Uy đang đợi ở ngoài. Sắp muộn rồi đó, dậy đi học đi. Chuyện của em anh sẽ tôn trọng và không hỏi. Nhưng em phải hứa với anh là đừng bao giờ để mình bị thương, nghe không?”, Tuấn Tú nói xong thì ra ngoài.
Trúc Chi gật đầu, thầm cảm ơn vì Tuấn Tú không hỏi cho ra lẽ. Bởi vì Trúc Chi cũng không biết giải thích chuyện tối qua như thế nào. Cô vẫn còn không tin được sự thật: có thể Huyết Yêu đã chết. Trong trường hợp như vậy, hắn có thể sống sót không? Liệu thần tiên có chết được không? Liệu cô còn gặp lại hắn không? Nghĩ đến đó, Trúc Chi rất đau lòng giống như lần nội cô mất đi. Không biết từ bao giờ, cô đã xem Huyết Yêu như một người thân của mình. Ở bên cạnh hắn, cô không hề lo lắng, không hề sợ sệt, hoàn toàn tin tưởng vào hắn, chưa bao giờ nghĩ đến việc không gặp người đó nữa.
Trúc Chi giấu thanh đoản kiếm vào trong một hộp quà, rồi nhét vào trong cặp. Đây là vật duy nhất của Huyết Yêu, cô phải giữ gìn cẩn thận để trả lại cho hắn (nếu hắn còn sống và trở về). Người còn sống vẫn phải sống, điều cần làm vẫn phải làm. Cô phải tìm ra tung tích “Thanh kiếm của quỷ”, tìm ra tung tích của Thuồng luông tinh, giúp Ngọc Huyền tìm ra hung thủ, và sống tiếp cuộc đời của Ngân Chi.
Nhất Uy cảm thấy người bên cạnh không giống ngày thường, đôi mắt của cô u sầu hơn, mặt của cô tăm tối hơn. Cậu có nên hỏi thẳng cô không? Hai người im lặng đi cạnh nhau. Trúc Chi cũng lờ đi ánh mắt mọi người đang nhìn họ.
Trúc Chi ngồi vào bàn học, lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh. Cô vẫn chưa thoát khỏi nỗi đâu mất Huyết Yêu. Cô lấy thời khóa biểu ra xem một cách máy móc. Tiết đầu tiên là môn Sinh học.
Thầy giáo bước vào lớp, Trúc Chi vẫn không quan tâm, chỉ đứng dậy theo các bạn trong lớp, rồi ngồi xuống. Nhất Uy để ý mọi nhất cử nhất động của cô. Cậu lắc đầu khó hiểu. Mới hôm qua còn cùng nhau vui vẻ như thế. Hôm nay, mặt mày như xác chết. Con gái khó hiểu quá.
Trúc Chi nghe Phương, nhỏ ngồi cùng bàn nói nhỏ:
“Thầy ngầu thật đó. Nhuộm hẵn màu đỏ cơ.”
“Cái gì màu đỏ?”
“Nhìn kìa. Tóc của thầy đỏ hoe. Hình như thầy là giáo viên mới đến.”
Trúc Chi kinh ngạc nhìn lên bục giảng. Chỉ thấy tấm lưng của thầy, thầy đang viết bài trên bảng. Trúc Chi cảm thấy người đó rất quen thuộc. Cô cố không dời mắt khỏi thầy ấy.
Khi thầy quay lại, Trúc Chi suýt chút nữa hét toáng lên. Người đó có khuôn mặt y chan Huyết Yêu. Ngay cả mái tóc đỏ hoe kia cũng giống. Người đó đâu thể nào là Huyết Yêu được. Không lẽ người giống người? Bởi Huyết Yêu là thần, người bình thường không thể nhìn thấy. Hơn nữa, hắn bị thương nặng như vậy, không thể nào thoát khỏi nơi âm u đó nhanh như vậy. Nhưng mà, nhìn mặt thấy ấy, ngực của Trúc Chi lại nhói lên từng cơn. Giá mà thầy là Huyết yêu thật.
“Thầy mời em..”, thầy nhìn vào sơ đồ lớp, rồi gọi tên, “Ngân Chi đứng lên đọc bài cho thầy.”
Giọng nói của thầy cũng giống Huyết Yêu. Trúc Chi lấy hết can đảm đứng lên, thay vì đọc bài, cô hỏi:
“Thầy tên gì vậy?”
Cả lớp ngạc nhiên nhìn Trúc Chi. Trúc Chi giải thích:
“Thưa thầy. Tại em nghe nói thầy là giáo viên mới nên muốn hỏi tên thôi.”
Người thầy gật gù. Hắn cong môi đáp:
“Huyết Yêu. Thầy tên là Huyết Yêu.”