Liệp lớn tuổi nhất thì lại suy nghĩ sâu xa trong chốc lát mới gật đầu: “Cũng tốt, so với bị bắt ép, không bằng chúng ta chủ động đưa ra đề nghị.”
“Liệp, anh đừng……”
Liệp nâng tay lên: “Cậu chỉ là chiến sĩ cấp hai, những nơi từng đi không nhiều bằng chiến sĩ cấp ba, tù trưởng nhất định sẽ phái một vài chiến sĩ cấp ba đồng hành cùng cậu, theo kinh nghiệm mà nói, trừ Tranh ra, tôi là người tốt nhất có thể chọn. Yên tâm, tôi chỉ bị thương tay trái, rất nhanh sẽ tốt lên, trên đường đi sẽ không gây phiền toái cho mọi người.”
Nguyên Chiến đương nhiên không nghĩ Liệp phiền toái, có Liệp đi cùng, tỉ lệ an toàn của bọn họ cũng cao hơn ba phần: “Tao suy nghĩ kỹ rồi, mùa đông xuất phát mặc dù có nguy cơ bị chết cóng, nhưng cũng có chỗ lợi.”
“Lợi ở chỗ nào?” Cậu trai táo đỏ không thích động não hỏi.
Anh hai cậu ta – Liệp vỗ đầu cậu ta một cái: “Ngu xuẩn! Mỗi khi chúng ta ra ngoài săn thú kiếm đồ ăn, sợ nhất là cái gì?”
“……. Rắn độc?”
Nguyên Chiến gật đầu: “Không sai. Không chỉ rắn độc, rất nhiều mãnh thú thích ăn no trước kì ngủ đông chỉ cần ăn đầy đủ trước đó thì trong suốt mùa đông nó sẽ không ra ngoài đi săn. Hơn nữa lúc tuyết rơi vẫn chưa phải thời điểm lạnh nhất, chúng ta chỉ cần trở về trước khi tuyết tan là được, hoặc là tìm nơi nào đó có thể chống lại trời đông giá rét, thì sẽ không lo chết cóng.” Vấn đề lớn nhất ngược lại là thức ăn.
Liệp bổ sung: “Nếu chúng ta xuất phát vào mùa xuân, tuy rằng không lo bị chết cóng hoặc chết đói, nhưng chúng ta sẽ đụng độ lũ mãnh thú và rắn độc tỉnh lại, đang đói khát sau kỳ ngủ đông.”
Nguyên Sơn ồm ồm nói: “Mùa đông cũng không an toàn, bầy sói không ngủ đông, bộ lạc khác cũng sẽ ra ngoài săn bắt khi không đủ thức ăn, nhìn thấy chúng ta sẽ không buông tha đâu, hơn nữa trên đường chúng ta ăn cái gì? Mùa xuân ít nhất không cần phải lo lắng.”
Nguyên Điêu cũng nói: “Tổng cộng chỉ có bảy người, trên đường nếu gặp Thiết Bối Long ha mãnh thú hình thể lớn thì làm sao? Hơn nữa chúng ta phải đi rất xa mới có thể trở về đúng không? Nếu không tìm thấy thì có phải vẫn cứ đi miết hay không? Nhưng không tìm thấy muối mà trở về, lão già…… Thu Thực đại nhân sẽ bỏ qua chúng ta à?”
Lúc Nguyên Chiến nói chuyện với tù trưởng xin nhận nhiệm vụ này cũng đã phân tích lợi và hại trong chuyến đi vô số lần, hắn đã quyết phải ra ngoài tìm mỏ muối mới, nhưng hắn cũng sẽ không vì vậy mà lôi kéo bạn bè mình đi theo chịu chết, vì vậy hắn thành thật nói: “Cho nên ai muốn đi thì suy nghĩ cho kỹ, bởi vì rất có thể một đi không trở về.”
Liệp lớn tuổi nhất ngăn cản mọi người tỏ thái độ, bảo cả bọn trở về suy nghĩ đi đã rồi hẵng quyết định.
Sơn và Điêu cũng rời đi, Liệp đuổi cậu trai táo đỏ đang ồn ào muốn sờ Nghiêm Mặc đi luôn, lúc này mới nói với Nguyên Chiến: “Tuy tôi đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng tôi cũng không biết nơi nào có muối, cậu biết chúng ta nên đi tìm ở hướng nào sao? Chúng ta cũng không thể mù quáng mà đi lung tung được.”
Nguyên Chiến hơi do dự, hắn đang nghĩ lúc này có nên tiết lộ chuyện cậu nô lệ nhỏ nhà hắn ra không.
Nhưng không chờ hắn nghĩ kỹ, thì tiểu nô lệ thích tự quyết định của hắn đã mở miệng: “Phía nam, chúng ta nên đi phía nam.”
Liệp nhìn ra phía sau Nguyên Chiến, thấy cậu thiếu niên xoay người ngồi dậy.
Đối với cậu thiếu niên nô lệ này, Liệp cũng không có ấn tượng sâu lắm, cho dù tối hôm qua cậu ta vừa khóc vừa van xin trong lều của tù trưởng.
Nô lệ khóc lóc xin tha mạng có nhiều lắm, anh không thể nào nhớ hết nổi.
Nhưng sáng nay anh mới biết được từ Sơn và Điêu, phương pháp dùng ván gỗ cố định xương gãy quả thật chính là do cậu thiếu niên dạy, tối hôm qua bọn họ không nói gì chỉ là muốn bảo hộ cậu thiếu niên, bởi vì cậu thiếu niên đã cứu sống được Đại Hà lẽ ra phải nằm chờ chết.
“Cậu tên là gì?” Liệp ôn tồn hỏi.
“Nghiêm Mặc.”
“Diêm……” Săn nhìn về phía Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến gật đầu: “Nó là người tộc Diêm Sơn, lại còn là đệ tử tư tế tộc Diêm Sơn.”
Liệp nghe vậy liền có chút không vui, anh nhíu mày: “Cậu mang một đệ tử tư tế về làm nô lệ của mình? Cậu không sợ bị hạ độc hay nguyền rủa chết hả?”
“Nó sẽ không hại ai.” Nguyên Chiến vì bảo vệ cái mạng quèn của nô lệ nhà mình, hắn chỉ đành phải nói vậy.
Nghiêm Mặc gật đầu, vẻ mặt ngốc nghếch khờ khạo như thể cái dòng chữ ‘em là người tốt’ dán trên đó, hai mắt đầy trông mong mà nhìn Liệp.
Liệp nhìn nhìn cậu thiếu niên, nghĩ nếu cậu thiếu niên thật sư muốn hại ai, thì sẽ không để người khác biết nó là đệ tử tư tế đâu, càng sẽ không chủ động cứu Đại Hà, cảnh giác trong lòng Liệp lập tức giảm đi ba phần. Lại nghĩ đến cậu thiếu niên này còn dạy cách cứu người cho chiến sĩ trong tộc mình, thứ mà các tư tế tộc khác vẫn luôn giữ kín không bao giờ truyền ra, rõ ràng là một cậu bé thiện lương. Nếu không nhờ cậu bé này, tay trái anh rất có thể phải phế đi rồi. Nghĩ như vậy, mớ cảnh giác còn dư lại giảm đi hơn phân nửa.
Thấy Liệp chậm rãi thả lỏng, Nghiêm Mặc mới thở phào một hơi. Hắn cảm thấy lúc này Nguyên Chiến hoàn toàn không cần phải nói ra thân phận đệ tử tư tế của hắn cho Liệp biết, chỉ cần nói hắn là người tộc Diêm Sơn, có thể tìm được mỏ muối là đủ rồi. Xem đi, làm người ta cảnh giác rồi kìa?
Nhưng suy nghĩ của Nguyên Chiến hiển nhiên là không giống Nghiêm Mặc, hắn tin tưởng Liệp, kỹ năng săn thú của hắn cùng kỹ thuật chiến đấu đều là do Liệp tự mình dạy cho, đối với Nguyên Chiến mà nói, Liệp tựa như anh trai hắn, thậm chí còn giống như cha. Huống hồ chi nếu Liệp có thể chấp nhận Diêm Mặc, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của nó, trên đường đi lúc thiếu thức ăn, Diêm Mặc sẽ không bị xem như lương thực dự trữ.
Vì thế, sáng nay hắn cố ý bảo Sơn và Điêu nói cho Liệp hay phương pháp dùng ván gỗ cố định xương là do Diêm Mặc dạy, lại bảo bọn họ mang Liệp đi thăm Đại Hà.
Hắn làm những việc này chính là vì muốn Liệp biết, Diêm Mặc không như những nô lệ khác, nó không chỉ có thể tìm được muối, mà nó còn rất hữu dụng ở những phương diện khác.
Mà phản ứng của Liệp cũng như những gì Nguyên Chiến hy vọng, ấn tượng đối với cậu thiếu niên đã hoàn toàn đổi mới, chỉ là anh vẫn chưa buông hẳn tâm cảnh giác đối với Nghiêm Mặc, nếu cậu thiếu niên làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Chiến, thì anh sẽ vặn gãy cổ nó. Đối với Liệp mà nói, một đệ tử tư tế tộc khác cho dù có thể tìm được muối, thì cũng kém xa cái ngón chân của các anh em trong tộc!
“Tối qua cậu nói hôm nay sẽ xăm con dấu nô lệ cho nó đúng không?” Liệp hỏi.
Đệt! Nghiêm Mặc thiếu chút nữa quên mất việc này, hắn không muốn trên người có con dấu nô lệ đâu. Hơn nữa nếu năng lực tự lành của hắn mạnh quá, lỡ đâu một ngày nào đó con dấu kia tự động biến mất, vậy hắn nên giải thích như thế nào đây?
Nguyên Chiến nhìn về phía Nghiêm Mặc, lộ ra nụ cười ác ôn không hề tốt lành: “Cứ xăm trước cho nó, miễn cho Thu Thực đại nhân lại có cớ sinh sự, chờ sau này nếu nó thật sự mang chúng ta tìm được mỏ muối mới, thì tôi lại ủi đi sau.”
Ủi? Dùng gậy hơ lửa ủi lên hả? Tôi khổ sở lắm mới chịu đựng hết tám lần hình phạt ấn dấu lửa nung đó, anh còn muốn cho tôi hưởng thụ thêm một lần? Mơ đi! Ai dám động vào tôi, tôi giết nó!
Mặc kệ Nghiêm Mặc có dùng hai mắt bắn giết thằng chủ nhân của mình như thế nào, thì Nguyên Chiến vẫn đi tới cạnh hắn, nhắc hắn lên, bế ngang trong ngực, vẻ mặt như vì suy nghĩ cho hắn, nói: “Đi thôi, nhân lúc mày còn có tý sức lực, xăm sớm cho mày một chút, mày cũng sớm hồi phục mà lên đường với tụi tao.”
“…A Chiến, không xăm có được không? Anh nói tôi bị thương nặng, bây giờ phát sốt, nóng đến độ sắp chết rồi, không thể xăm hình nổi.” Sớm biết thế hắn đã giả bệnh rồi!
“Phát sốt?” Nguyên Chiến hiểu ý hắn: “Tao không mang mày đi, Thu Thực đại nhân chắc chắn sẽ cho đệ tử lão, Thu Ninh, lại đây xem, nếu để Thu Ninh xăm cho mày, có lẽ mày sẽ giống với vài tên nô lệ nào đó trước đây, bị gai xương đâm chết.”
Đừng có ngụy biện, anh căn bản muốn đánh dấu tôi, thể hiện tôi thuộc về anh! Anh cho rằng tôi nhìn không ra cái tâm tư nhỏ bé này của anh sao? Nghiêm Mặc tức đến độ bại lộ bản tính: “Chủ nhân ngu ngốc, đó không phải bị gai xương đâm chết, mà là vì bị nhiễm trùng, dẫn đến phát sốt mà chết! Nếu tôi phát sốt, chân của anh có trị được nữa không?”
“Mày đang uy hiếp tao đấy à?” Nguyên Chiến niết mông hắn.
Nghiêm Mặc cắn răng: “Tôi nào dám! Anh thật sự phải xăm con dấu nô lệ cho tôi thật hả? Rõ ràng anh đã đồng ý với tôi……”
“Tao chả đồng ý với mày cái gì hết, mọi thứ cứ chờ tới khi mày tìm được mỏ muối mới rồi nói tiếp.”
Nghiêm Mặc tức điên: “Nếu anh dám xăm con dấu nô lệ cho tôi, thì đừng mong tôi đây dẫn anh đi tìm muối!”
Nguyên Chiến cười dữ tợn: “Mày muốn chết lắm à?”
Liệp ở một bên bỗng nhiên bật cười: “Xem ra cậu và thằng nhóc này ở chung cũng khá tốt đấy chứ, vậy thì, nếu nó thật sự không muốn làm nô lệ của cậu, vậy thiến nó đi, để nó làm vợ cậu.”
“…”Nghiêm Mặc ôm lấy chỗ kia, lúc này hắn mới cảm nhận được ác ý dày đặc của ông trời.
Hắn từng nghe kể người nguyên thủy đặc biệt thích thiến giống đực của bộ lạc đối địch, thậm chí còn thiến hết toàn bộ đàn ông con trai của bộ lạc đối địch, sau đó đày làm nô lệ, bởi vì bọn họ tin rằng sau khi thiến, nô lệ sẽ ngoan ngoãn hơn, nhưng thiến xong làm vợ ấy hả? Chúng mày thiếu gái tới mức này sao?????!
Cũng may Nguyên Chiến không chịu, hắn nói: “Không thiến cũng được, thiến xong khả năng chết quá cao, không có lời.”
Nghiêm Mặc tức đến mức cười gằn. Hắn nhất định phải giết hai thằng cháu nội này, nhất định phải giết!