Ba hạt xúc xắc nằm yên đầy vẻ vô tội trong chung, một điểm, hai điểm, ba điểm. Chiếu theo lời Mạnh Hải Châu giao ước, hắn coi như đã “cháy bài”, dù người khác gieo được bao nhiêu điểm, hắn vẫn bị thua.
Xong rồi, xong hết cả rồi! Mạnh Hải Châu hai mắt trợn ngược, sùi bọt mép lăn đùng ra bất tỉnh, nếu chết được, chắc hắn cũng muốn chết luôn cho rảnh chuyện. Năm người còn lại mặt như đưa đám, sững sờ bất động nhìn vào mấy hạt xúc xắc, chỉ hận không thể khóc oà lên cho thoả.
– Hô…! Hô…! Ha ha ha ha!….
Đường Nguyên sung sướng nhảy cẫng lên, cũng lạ, mập như hắn mà nhảy nổi khỏi mặt đất, kì tích! Hắn cuống quít nắm chặt hai vai Quân Tà:
– Tam thiếu, hôm nay Nữ thần may mắn bị ngươi cưa đổ rồi! Tài thần đến cửa, ha ha ha ha….!
– Hừ, thần tài may mắn khỉ mốc gì, đẳng cấp có vậy thôi! Đến lượt ta!
Quân Tà cố ý làm bộ sợ hãi thán phục:
– Thật khiến ta sợ muốn chết! Mạnh huynh thật độc đấy nha, chơi động tác khó như vậy chẳng phải muốn hù doạ tinh thần ta sao? Ai nha, thảo nào huynh phải chuẩn bị lâu như vậy, khâm phục khâm phục!
Hắn lại thô bỉ cười mấy tiếng:
– He he! Không ngờ đổ nghệ của huynh đã tới đẳng cấp muốn sao được vậy, tuỳ tâm sở dục, ngạo thị chúng nhân, khiến người ta nghe thấy mà sợ hãi, đúng là vạn người có một! Huynh, huynh, huynh chính là đổ trung chi thần! Mạnh đổ thần!
– Sao lại đến lượt ngươi? Tam thiếu, ngươi có bệnh à? Không cần ném! Ngươi đã thắng! Hắn là một hai ba, thông bồi!
Đường Nguyên lại nhảy dựng lên, khiến thân thể to béo của hắn chịu một trận chấn động rung rinh lớn, mãi một lúc sau mới yên tĩnh trở lại.
– Cái rắm! Ngươi còn chưa thắng! Đừng làm trò nữa, mau chơi đi! – Lý Phong rống lên, hắn giận run người: – Ngươi sẽ đổ ra một, hai, ba! Con mẹ nó!
– Đừng mơ giữa ban ngày làm gì!
Đường Nguyên bĩu môi, ánh mắt đầy vẻ coi thường, trong đầu bỗng tự hỏi: “ngày xưa tại sao mình lại thua dưới tay loại óc heo này cơ chứ?”
– Nói cũng có lý! – Quân Tà cười khẽ – Vậy để bản công tử triển lộ một ít vô song đổ nghệ cho các ngươi mở rộng tầm mắt! Quân Tà ha ha khẽ cười:
– Như vậy, bản công tử sẽ bộc lộ một ít kỹ thuật gieo xúc sắc cái thế vô song cho các ngươi kiến thức kiến thức! Ngươi, mau gọi tên Mạnh đại thiếu đó dậy đi, nếu một lát hắn vin vào cớ không nhìn thấy tận mắt rồi lật lọng không công nhận kết quả thì sao? Phải bốn mặt một lời!
“Quái, sao tên ngốc này trở lên thông minh từ bao giờ vậy kìa?” Bọn Lý Phong không hẹn đều nhìn nhau nghi hoặc, đường lui nhỏ nhoi cuối cùng thế là cũng bị bịt kín nốt.
Độc Cô Tiểu Nghệ chỉ sợ thiên hạ không loạn, lanh chanh xen vào:
– Còn chưa chịu tỉnh? Không sao, để ta đá hắn mấy cái, hắn không tỉnh cũng phải tỉnh!
Mạnh Hải Châu đang giả bộ ngất xỉu giật mình đánh thót, đại kế thế là đi tong. Hắn vốn tính sẵn, chỉ cần Quân Tà gieo xúc xắc được điểm tốt hơn hắn, bọn Lý Phong sẽ sảng khoái công nhận Quân Tà thắng, sau đó đem thu mấy hạt xúc xắc lại. Lúc đó hắn mới đứng dậy, đường hoàng tuyên bố mình không chứng kiến sự việc, quyết không công nhận kết quả, phải chơi lại. Xúc xắc đã thu, không vật đối chứng, bọn Quân Tà không á khẩu mới lạ! Thậm chí hắn còn chuẩn bị kĩ cả lời để tranh luận cho hợp lý đanh thép với Quân Tà: “Kẻ cược với ngươi là ta chứ không phải họ, bọn họ công nhận ngươi thắng chứ không phải ta, ta không nhìn thấy, lý đâu công nhận?”
Ai ngờ Quân Tà chơi ác, phá âm mưu của hắn thì thôi, còn muốn Độc Cô Tiểu Nghệ đá hắn mấy cái, thô bỉ!
Mạnh Hải Châu còn chưa kịp chủ động đứng dậy, Đường Nguyên đã đem oán khí tích tụ cả ngày “nhiệt tình” tặng cho hắn một cước:
– Thôi trò giả chết ấy đi! Đứng dậy mau!
– Oái! Đau!
Mạnh Hải Châu giả bộ giật mình ngồi dậy, ngước mắt lên đã thấy bọn Quân Tà nhìn hắn cười đầy ẩn ý. Hắn nghiến răng đứng lên, mặt ủ rũ như đưa đám, ánh mắt tràn đầy oán giận. Nếu không vì sợ con cọp cái Độc Cô Tiểu Nghệ, hắn dám nổi khùng mà đập Quân Tà một trận cho bõ tức lắm.
Tiếng bước chân bỗng vang lên ngoài cửa, một người lật đật tiến vào, giọng gấp gáp vội vàng:
– Mạnh công tử, Lý công tử….
Nói đến đây, hắn đột nhiên im miệng, lời nói vừa định phun ra đã nuốt trở lại. Gã vừa đến chính là tên thị vệ được lệnh đi truyền tin, nhưng nhìn nét mặt như đưa đám của bọn Lý Phong, dù là kẻ óc heo hắn cũng liên tưởng được chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra ở đây, nhưng sự việc diễn biến tới mức này quả đã vượt qua mọi sức tưởng tượng.
– Nhìn cho rõ nhé!
Quân Tà cầm mấy hạt xúc xắc vừa gieo lên đưa tận mặt Mạnh Hải Châu, dùng ánh mắt dương dương đắc ý nhìn hắn khiến khuôn mặt cả bọn xám xịt như tro, liên tục nghiến răng ken két.
– Giàu to! Giàu to rồi!
Quân Tà cười rộ, nghênh ngang bước ra cửa, theo sau hắn là tên thị vệ khệ nệ xách một cái bao to tướng. Đám Mạnh Hải Nguyên chìm trong đau buồn tang tóc, ủ rũ cúi đầu, chẳng kẻ nào còn tâm tư phát hiện ra trong bộ đồ uống trà lúc nãy, một cái đã bay đâu mất tiêu.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế