Bọn họ không thích người phụ nữ mảnh mai vô năng như Bạch Tuyết.
Sáu năm nay Thịnh Hoàn Hoàn đã cùng bọn họ trải qua rất nhiều chuyện, trong lòng bọn họ đã sớm nhận định cô là chị dâu, không ai có thể thay thế vị trí của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, giơ bàn tay không bị thương lên, vỗ vỗ vai Mã Lai, nhìn mấy gương mặt quen thuộc tự đáy lòng nói, “Tôi thật sự rất vui khi quen biết mọi người, nguyện tiền đồ sau này của mọi người đều như gấm.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không quay đầu lại mà rời khỏi Lăng gia.
Đoàn người Mã Lai nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, trong lòng chua xót không thôi, vì sao lão đại của bọn họ phải phụ cô!
Ra khỏi Lăng gia, Thịnh Hoàn Hoàn liền nhìn thấy Cố Bắc Thành đứng trước xe cô, nhìn cô không chớp mắt.
Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, anh ta cũng theo lên xe.
Anh ta không hỏi, cô cũng không nói, sau đó lấy điện thoại trong túi ra.
“Hoàn Hoàn, con đang ở đâu, vì sao không nghe điện thoại?”
Là Thịnh phu nhân, giọng nói của bà run rẩy, cảm xúc của bà đã tan vỡ: “Em gái con tìm được chưa, mau nói cho mẹ biết nó ở đâu, mau nói cho mẹ biết…”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dịu dàng an ủi: “Mẹ, bây giờ con sẽ đến bệnh viện đón mẹ về nhà, chờ mẹ về đến nhà là có thể nhìn thấy Sam Sam.”
May mà cô thuyết phục được Lăng Tiêu, nếu không cô cũng sẽ bị bức đến điên.
Mới vừa cúp điện thoại, chợt nghe thấy “Đụng” một tiếng, Cố Bắc Thành một quyền đánh vào cửa sổ xe: Là anh ta vô dụng, nhìn cô trơ mắt nhảy vào hố lửa.
Quan hệ giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành khác với bọn Mã Lai, lúc cô đi nhà trẻ đã quen anh ta, hai người thân như anh em.
Cô biết Cố Bắc Thành lo lắng cho cô, nhưng giờ phút này cô thật sự không có tâm tình an ủi anh, anh ta phải học cách chấp nhận hiện thực.
“Anh đi đâu vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt nhìn về phía Cố Bắc Thành: “Đây không phải đường tới bệnh viện.”
Cố Bắc Thành nhìn về phía trước, không quan tâm tới Thịnh Hoàn Hoàn.
Xe chạy thẳng về phía nhà của Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn cuối cùng cũng biết mục đích của anh ta, mặt trắng bệch gọi khẽ Cố Bắc Thành, “Dừng xe, anh dừng xe cho tôi, anh còn chê tôi hiện tại không đủ chật vật sao?”
Cô bây giờ cái gì cũng không có, chỉ còn lại một chút tôn nghiêm này, chẳng lẽ anh cũng không để lại cho cô sao?
Cố Bắc Thành cắn răng cả giận nói, “Anh tuyệt đối không thể nhìn em gả cho tên ác ma Lăng Tiêu kia, sự tình là Mộ Tư gây ra, cậu ta phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
Thịnh Hoàn cười cười, trong nụ cười mang theo vẻ trào phúng bi ai: “Anh ta sẽ không quản, anh không biết bây giờ anh ta hận Thịnh gia đến mức nào đâu.”
Nhưng cô không ngăn cản Cố Bắc Thành nữa, cô vẫn ôm một tia chờ mong.
Xe dừng ở ngoài cửa lớn Mộ gia, Cố Bắc Thành gọi điện thoại cho Mộ Tư, tiếng chuông vang lên vài tiếng mới bắt máy, “Mộ Tư, tôi và Hoàn Hoàn đang ở ngoài cửa nhà cậu, cậu ra đây chúng ta nói chuyện một chút.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy rèm cửa phòng Mộ Tư bị kéo ra, ánh đèn từ cửa sổ bắn ra, giờ phút này thân ảnh cao lớn của anh ta đang đứng ở nơi đó.
Cố Bắc Thành nhấn mạnh, giọng của Mộ Tư vang lên trong xe: “Lời nên nói tôi đã nói rồi, tôi và cô ấy không cần thiết gặp lại.”
Cố Bắc Thành nghe giọng nói vô tình của Mộ Tư, có chút thiếu kiên nhẫn: “Mộ Tư, cậu có biết tối nay Hoàn Hoàn đi đâu không?”
Anh ta thản nhiên đáp lại: “Tôi không có hứng thú, cũng không muốn biết.”
Cố Bắc Thành nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, sự tức giận trong long cô đã không đè nén được, lúc này một bàn tay nhỏ bé mềm mại đoạt lấy điện thoại di động của Cố Bắc Thành: “Gặp lại lần cuối, có một chuyện tôi muốn chính miệng nói cho anh biết.”
Cô muốn chính miệng nói cho anh ta biết: Mộ Tư, ngày mai tôi sẽ lập gia đình, người đàn ông kia tên là Lăng Tiêu.
Bên kia điện thoại, Mộ Tư nhìn người phụ nữ trên giường một cái, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau khi Mộ Tư rời khỏi phòng, người phụ nữ trên giường mở mắt.
Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy bóng dáng Mộ Tư, cô đẩy cửa xuống xe, cách anh vài mét, xa xa nhìn nhau.
Không ai tiến thêm một bước nữa, giống như trước mặt bọn họ có một bức tường trong suốt.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn ăn mặc lộng lẫy, ung dung quý phái thanh thuần xinh đẹp.
Cô rất đẹp, Mộ Tư vẫn luôn biết, nhưng giờ phút này, trong mắt của hắn ngoại trừ Bạch Tuyết, lại không chứa nổi người khác.
“Nói đi!”
Mộ Tư đứng ở nơi đó, ôn nhuận như ngọc nhìn cô, chỉ là trong mắt đã không còn yêu thương và che chở như trước.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, “Em vừa mới đi Lăng…”
A……
Thịnh Hoàn Hoàn vừa mới mở miệng, đã bị một tiếng kêu thảm thiết cắt đứt.
Là Bạch Tuyết, cô ta đã ngã xuống đất.
Cô thấy trên mặt Mộ Tư xẹt qua vẻ kinh hoảng, lập tức xoay người bước nhanh về phía Bạch Tuyết: “Sao em lại xuống đây, có bị thương ở đâu không?”
Bạch Tuyết hốc mắt đỏ bừng, khuôn mặt to bằng bàn tay tràn đầy sợ hãi: “Em tỉnh lại không nhìn thấy anh nên xuống đây tìm anh, Mộ Tư anh đồng ý với em sẽ không bao giờ rời xem em, được không?”
Mộ Tư vỗ lưng Bạch Tuyết, hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói dịu dàng tràn ngập thương tiếc: “Được, anh đồng ý với em.”
Nói xong, anh ta ôm Bạch Tuyết đứng lên, bước nhanh vào trong phòng, đến khi sau lưng anh ta truyền đến thanh âm của Thịnh Hoàn Hoàn, anh ta mới nhớ tới cô còn đứng ở nơi đó.
“Mộ Tư.”
Mộ Tư dừng bước muốn quay đầu lại thì đôi tay nhỏ bé của Bạch Tuyết nắm chặt cổ áo trước ngực hắn, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần thống khổ nhăn lại: “Mộ Tư, em đau quá.”
Một tia kiên nhẫn cuối cùng của Mộ Tư cũng không còn, xoay người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Không có gì, tôi chỉ muốn thông báo cho anh một tiếng, ngày mai, tôi phải kết hôn rồi.”