“Tốc độ con Thông Linh Di Viên này quá nhanh, nếu mình có thể luyện hóa hoàn toàn dược lực của cánh hoa Phật Thủ Kim Liên này không chừng có thể chạy thoát được, tuy nhiên hiện giờ…vẫn chưa thể!”
Đột nhiên hắn nghe tiếng nước róc rách từ xa truyền đến, Giang Nam ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một con sông chắn ngang phía trước, chính là dòng Dương Xuyên, mà phía trước Dương Xuyên chính là thành Tề vương.
Một cô gái đang tại bờ sông bên kia rủ mái tóc đen huyền xuống nước, bàn tay ngọc trắng muốt đang nhẹ nhàng khoát nước lên làn tóc.
“Giang Tuyết tỷ tỷ, tránh ra nhanh!”
Giang Nam vọt tới bờ sông rồi đột nhiên tung người nhảy lên khỏi dòng sông Dương Xuyên, sau khi hết lực, cả thân hình hắn rơi xuống vào trung tâm của dòng sông.
“Giao Long Xuất Uyên!”
Chân khí của Giang Nam giao thoa với nhau rồi phát ra một tiếng rồng ngâm, thân hình như trượt trên mặt sông hệt như một con giao long. Đột nhiên hai tay hắn chấn động, thân hình bay thẳng lên trời, vọt đi khoảng hơn mười trượng rồi đáp xuống bờ bên kia, trên người không dính tới một giọt nước.
Giang Nam bỗng xoay người lại, con Thông Linh Di Viên lúc này giống như đang liên tục rít gào, lại giống như đang khóc lóc, nó cũng nhảy vọt lên trời, cả thân hình trống giống như một đám mây xanh đè mạnh xuống.
“Thật ồn ào!” Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Thiếu nữ áo trắng ngồi bên bờ sông cảm thấy không thoải mái, quát lên một tiếng, ngón tay đột nhiên cong lại rồi búng ra, chỉ thấy một giọt nước từ trên tóc của nàng văng ra bắn thẳng ra ngoài.
Con Thông Linh Di Viên bị hạt nước kia bắn trúng liền kêu lên một tiếng thảm thiết, cả thân hình giống hệt như bị một chiếc chùy nặng cả vạn cân đập cho bay đi khoảng trăm trượng, từ trên mặt sông Dương Xuyên bắn thẳng đến một cái hang động bên trong cánh rừng bên cạnh, trên đường đi làm gãy không biết bao nhiêu cây cối, cũng không biết tình trạng sống chết ra sao.
Giang Nam như phát ngốc nhìn cảnh tượng vừa rồi, đường đường là một yêu thú lại bị Giang Tuyết búng một giọt nước đánh văng ra xa.
Con Thông Linh Di Viên kia truy đuổi hắn không ngừng, tựa như không thể nào thoát khỏi, vậy mà trước mặt Giang Tuyết, nó còn yếu ớt hơn cả một tờ giấy. Con vượn kia tuyệt đối không yếu, Giang Nam vừa rồi đã cảm nhận rõ, cho dù hắn đã lén lút, hai lần ra tay rất nặng, bao nhiêu vốn liếng đều đã sử dụng gần hết, vậy mà cũng không làm sứt mẻ một cọng lông của nó.
Vậy mà Giang Tuyết chỉ bắn ra một giọt nước liền khiến cho con Thông Linh Di Viên kia trọng thương, như vậy thực lực phải đạt tới mức như thế nào?
“Giang Tuyết tỷ tỷ từng nói trước đây nàng đã bị kẻ khác ám hại, mất hết tu vị, thần hồn bị nghiền nát, không thể ngờ rằng nàng đã khôi phục nhanh như vậy.”
Giang Nam đột nhiên rên lên một tiếng, dược lực trong một đóa Phật Thủ Kim Liên kia càng lúc càng bộc phát mạnh, tựa như muốn phá nổ cơ thể hắn. Hắn không dám nghĩ nhiều, liền lập túc sử dụng Ma Ngục Huyền Thai kinh chăm chỉ luyện hóa mớ dược lực khổng lồ kia.
Nửa canh giờ trôi qua, trong cơ thể của hắn lại vang lên những tiếng nổ “ba ba” rất nhỏ, 24 màng xương cột sống cuối cùng đều được hắn đả khai.
Dược lực của cánh hoa Phật Thủ Kim Liên vẫn còn dư thừa khiến cho chân khí của hắn tiếp tục tăng mạnh, tích lũy càng ngày càng hùng hậu.
Lại qua nửa canh giờ, dược lực trong cánh hoa mới dần biến mất, tuy nhiên vẫn còn vô số dược lực chưa được Ma Ngục Huyền Thai kinh chuyển hóa thành chân khí, chỉ có thể lắng đọng lại trong cơ thể hắn, đợi sau này từ từ luyện hóa.
Mà lực lượng trong cơ thể hắn lúc này cũng đạt tới chin hổ, thiếu chút đỉnh là đạt tới lực lượng một voi.
“Không biết mình có thể nhân lúc này đả thông toàn bộ màng xương cơ thể không?”
Giang Nam chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể gào thét, bành trướng lên gấp hai ba lần bình thường, trong lòng vừa nghĩ, hắn lập tức sử dụng chân khí trùng khích khắp bốn phương tám hướng
Ba ba ba!
Từ trong cơ thể hắn truyền ra vô số tiếng nổ như pháo vang, từng màng xương ở khắp tứ chi bách hài lần lượt được giải khai, xương sườn, xương cẳng tay, cổ tay, ngón tay, xương chậu, xương ống chân, ngón chân…đều dược giải khai dễ như trở bàn tay.
Cuối cùng cũng đạt tới hai voi.
Chân khí của hắn hướng lên trên mà tới, giải khai xương quai xanh, sau đó mới bị chặn lại tại gần xương đầu.
Chân khí trong người Giang Nam dao động mạnh, định thừa thắng xông lên giải khai xương đầu, đột nhiên một cảm giác mát lạnh truyền tới từ mi tâm, trong nháy mắt khiến cho chân khí đang cuồng bạo kia trở nên bình thường trở lại
“Tử Xuyên, đả thông màng xương cuối cùng là cửa ải cực kỳ nguy hiểm, chân khí khi giải khai vùng phụ cận não có thể sẽ ảnh hưởng tới não, không cẩn thận có thể sẽ bị lú lẫn cả đời.” – Giọng nói của Giang Tuyết vang lên.
Giang Nam mở mắt, chỉ thấy Giang Tuyết đang chậm rãi đi tới, mái tóc nhẹ nhàng tung bay, từng giọt nước lóng lánh bắn lên từ mái tóc nàng. Vừa rồi nàng đã dùng một giọt nước bắn vào mi tâm của hắn khiến cho chân khí của hắn bình thường trở lại.
“Muốn đả thông màng xương đầu cần phải chậm rãi, nước chảy đá mòn, cẩn thận từng li từng tí, nếu không sẽ rất nguy hiểm.”
Giang Tuyết chỉ bảo hắn cách đả khai màng xương cuối xong rồi nghi ngờ hỏi: “Ngươi làm thế nào mà chọn giận con yêu thú như Thông Linh Di Viên vậy Tử Xuyên?”
Giang Nam cười nói: “Ta đoạt một đóa Phật Thủ Kim Liên từ trong tay con Thông Linh Di Viên kia, vậy nên bị nó đuổi giết, vốn định tiến về thành Tề vương, nhờ mấy cao thủ ở đó đối phó nó, không ngờ lại gặp tỷ ở chỗ này.”
“Phật Thủ Kim Liên?”
Giang Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: “Thảo nào tu vị của ngươi tăng tiến nhanh như vậy, thì ra là sử dụng linh dược Phật Thủ Kim Liên. Đóa hoa này vốn là của con Thông Linh Di Viên, nay lại bị ngươi chiếm lấy, chắc hẳn sẽ bị nó ghi hận trong lòng. Vừa rồi ta cũng không giết nó, chỉ dọa cho nó biết sợ mà lui, lần sau nếu ngươi có đi vào trong núi, ắt hẳn con yêu thú này sẽ “chăm sóc” ngươi tốt.”
“Lần sau vào núi thực lực của ta chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều so với bây giờ, Thông Linh Di Viên muốn giết ta chỉ sợ rất khó.”
Giang Nam đứng sóng vai với nàng, cầm đóa Phật Thủ Kim Liên ra cười nói: “Tỷ, loại linh đan dược liệu này rất thần diệu, liệu có có tác dụng gì với thương thế của ngươi không?”
Giang Tuyết lắc đầu: “Ta bị đả thương thần hồn, chỉ có nhờ vào dương khí mới có thể chữa trị, Phật Thủ Kim Liên cũng vô dụng với ta. Hơn nữa mấy ngày nay nhờ vào dương khí của ngươi ta đã tu bổ thần hồn, thương thế đã thuyên giảm, chắc hẳn không bao lâu nữa thần hồn của ta sẽ khôi phục lại như cũ.”