Hộp màu đen chứa vận mệnh của người chơi được đặt xuống bàn. Hai người đàn ông đắc ý cười lớn, bọn họ chơi rất nhiều năm, kinh nghiệm có được giúp họ thắng chắc.
Người đàn ông tự tin nói: “Bốn, bốn, năm, mười ba, tài.”
Người còn lại chê cười người kia, dáng vẻ tự đắc: “Sáu, năm, hai, mười ba, tài”
Đến lượt Từ Di Nhiên, cô không vội mà quay sang Cố Dã, nhường cho anh: “Ông xã, anh đoán đi.”
“Anh? Anh không biết.” Cố Dã lo lắng lắc đầu từ chối, những trò này anh chưa từng chơi qua, nhỡ như đoán sai sẽ gây thiệt hại lớn cho Từ Di Nhiên.
“Đoán theo linh cảm là được.” Từ Di Nhiên trấn an anh, cô tò mò muốn biết giữa cô với Cố Dã có điểm nào giống nhau.
Cố Dã nghiêm túc nghĩ ngợi, thứ duy nhất tồn tại trong đầu anh chính là ngày kết hôn, hai tháng mười một. Cố Dã hạ quyết tâm đoán: “Hai, một, một, bốn, xỉu.”
Mọi người bàn tán nhiều hơn, người đàn ông cười không chút nể nang ai, kiêu ngạo nói: “Chị Nhiên, chị chịu chơi thật đấy.”
Biểu cảm Từ Di Nhiên không đổi, hất cằm với nhân viên: “Mở đi.”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía ống che xúc xắc, chăm chú dõi theo ba viên màu trắng nhỏ đang dần hiện ra.
“Hai, một, một. Xỉu!” Nhân viên tuyên bố lớn.
“Thắng rồi!” Cố Dã cảm xúc hỗn độn cảm thán, vừa khó tin vừa vui mừng.
Hai người đàn ông trong chớp mắt rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, gương mặt thất thần tái mét.
Từ Di Nhiên nhếch môi cười châm biếm, đứng lên nắm tay Cố Dã chuẩn bị rời đi, không quên nhắc nhở: “Tiền, một xu cũng không được thiếu.”
Đi được vài bước, Từ Di Nhiên dừng lại, xoay nửa mặt nhìn về hai người đàn ông đang chết lâm sàng, cô nhẹ nhàng nói: “Đừng vội cười người khác khi bản thân chính là kẻ thất bại.”
Từ Di Nhiên cùng Cố Dã sánh đôi trước biết bao ánh mắt ngưỡng mộ. Một người tài giỏi uy phong, một người nhan sắc hoa hờn nguyệt thẹn, ở cùng một chỗ tuy trái ngược lại dung hòa đến kỳ lạ.
Trong thang máy, Từ Di Nhiên hôn lên môi Cố Dã làm phần thưởng, hai anh em A Lãng, A Nhĩ đứng sau lưng lặng lẽ giơ tay che mắt cam chịu.
Hai anh em tài sắc vẹn toàn, danh tiếng lẫy lừng, vậy mà đều theo làm việc cho hai người sếp cưng chiều người yêu, vô tư bày tỏ tình cảm chẳng thèm để ý đến cảm nghĩ của một người luôn kề cận kế bên.
Đột nhiên A Nhĩ nhớ về đêm hôm đó xảy ra cùng Tu Kiệt, cảm giác lẫn ký ức ùa về, anh khẽ rùng mình ghê sợ. Lần đầu tiên trao cho một người đàn ông, nghĩ đến thôi A Nhĩ đã tức muốn hộc máu, đã vậy tên đó còn lảng vảng trước mặt chọc ngoáy nỗi đau.
A Nhĩ thầm nghĩ, Tu Kiệt còn dám bén mảng đứng trước mặt nói một lời nào, anh sẽ đấm cho anh ta một phát bay về với bố anh ta.
Trở về phòng làm việc của Từ Di Nhiên, Cố Dã cùng cô ngồi xuống sofa, anh căng thẳng dõi theo từng cử chỉ trên mặt cô, băn khoăn về việc hỏi ý cô chuyện về nhà bố.
“Tiền thưởng đều thuộc về anh.” Từ Di Nhiên ngả lưng vào ghế nghỉ ngơi, bàn tay vuốt dọc sống lưng Cố Dã.
Tâm trí Cố Dã đang đặt vào vấn đề khác, buộc miệng từ chối: “Anh? Anh không cần nhiều tiền như vậy đâu.”
“Vậy anh muốn thưởng cái gì?” Từ Di Nhiên áp sát Cố Dã, đáy mắt hiện lên sự sâu xa, khóe môi nhếch nhẹ đầy ẩn ý.
Môi Cố Dã mím nhẹ bất an, nhỏ giọng hỏi: “Cái gì cũng được sao?”
Từ Di Nhiên gật đầu khẳng định.
Lời muốn xin lên đến cổ Cố Dã nhưng không tài nào thốt ra được, nếu Từ Di Nhiên với Cố Chính Vũ không có quan hệ trước đó thì đã dễ xử, đằng này cả hai từ mờ ám đến mâu thuẫn đều có. Bây giờ Cố Dã nói với Từ Di Nhiên rằng anh muốn về nhà bố, đồng nghĩa với việc anh muốn chống đối lại cô, đành phải lén lút hành động thì tốt hơn.
Thấy Cố Dã trầm tư không đáp, Từ Di Nhiên chăm chú nhìn anh, khẽ mỉm cười ngọt ngào: “Khó nói lắm sao?”
“Anh… chưa nghĩ ra.” Cố Dã vội lắc đầu nói dối.
“Nghĩ ra rồi thì nói với em.” Từ Di Nhiên xoa tóc sau đầu Cố Dã, đứng lên về bàn làm việc.
Trong người mang theo bí mật thì lòng dạ cũng chẳng thể yên, Cố Dã đứng lên đến cạnh Từ Di Nhiên, giọng ỉu xìu gọi: “Bà xã, em đói chưa?”
“Vẫn chưa, anh đói sao?” Từ Di Nhiên rời mắt khỏi đống giấy tờ trong tay ngước nhìn Cố Dã, đột nhiên cảm thấy anh không giống như thường ngày.
Lấy hết dũng khí định thử một lần nhưng bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Từ Di Nhiên khiến Cố Dã không dám nói thật, đành tiếp tục giả vờ như không có gì.
“Khi nào đói nhớ gọi anh.”
Từ Di Nhiên đưa mắt dõi theo dáng vẻ trầm ngâm của Cố Dã, dạo gần đây mọi chuyện đang tốt đẹp, bỗng dưng anh có chuyện khó nói chứng tỏ liên quan đến nhà họ Cố. Trước mắt Từ Di Nhiên không làm khó Cố Dã, để anh tự nguyện nói với cô, còn nếu anh đã không nói lại tự chịu, cô nhất định không bỏ qua.
Thông thường Từ Di Nhiên sẽ ở nhà ban ngày, đến chiều tối mới đến sòng bạc làm việc đến hơn nửa đêm, thỉnh thoảng có việc cần giải quyết gấp cô mới đi làm vào ban ngày.
Sáng dậy đã nhận được điện thoại thúc giục của bố, Cố Dã một mình đi lại trong phòng tranh một lúc lâu cuối cùng cũng nghĩ ra được cớ để trốn đi một lát. Anh lén lút trở về phòng ngủ, đến cạnh chỗ Từ Di Nhiên vẫn đang ngủ thì thầm: “Bà xã, anh ra ngoài mua thêm dụng cụ vẽ, có thể về trễ một chút.”
“Ừm, mang thẻ theo, đừng mang tiền mặt.” Từ Di Nhiên hé mắt dặn dò.
“Được.” Cố Dã mừng thầm đi thay đồ, lấy thẻ tín dụng sau đó rời khỏi nhà đến nhà lão Cố.
Trên đường đi Cố Dã định ghé mua ít hoa và trái cây đến, mới hơn tám giờ sáng trong nhà đã có khách. Những ánh mắt đổ dồn về phía Cố Dã, lão Cố trong nhà nghe anh đến liền vội vàng chạy ra đón.
“Cố Dã, con về rồi sao, còn mua những thứ này làm gì.” Lão Cố nhiệt tình cầm thay trái cây và hoa cho Cố Dã, kéo tay anh vào nhà.
Cố Dã có chút sững sờ trước thái độ của lão Cố, trong trí nhớ của anh thì ông chưa từng tỏ ra quan tâm anh nhiều như thế này, chẳng lẽ vì ông biết anh kết hôn với Từ Di Nhiên nên mới tỏ ra đối xử tốt?
Trong phòng khách, mẹ Cố Chính Vũ đang nói chuyện cùng những người phụ nữ khác, vừa nhìn thấy Cố Dã đã liếc xéo, cố ý lên giọng nói lớn: “Đó, con trai lớn của lão Cố, được phú bà bao nuôi, lúc nó bỏ nhà đi bà ta còn cho lão Cố một số tiền lớn để cắt đứt quan hệ nữa.”
Những người khách có mặt cũng trên dưới mười người, nghe mẹ Cố Chính Vũ nói liền nhìn Cố Dã bằng vẻ mặt kỳ thị. Bà ta được đà liền tỏ ra khinh thường bêu xấu Cố Dã trước mặt người khác: “Bởi nên mới nói, vợ chồng tôi nuôi nó khôn lớn, lúc có tiền rồi lại phũ bỏ tình nghĩa, cứ tưởng làm vậy là hay, thực chất cũng chỉ là ra đường bám váy đàn bà.”
Thấy sắc mặt Cố Dã kém đi, lão Cố phải lên tiếng ngăn lại: “Bà đủ chưa? Đừng có ăn nói hàm hồ!”
“Tôi ăn nói hàm hồ?” Mẹ Cố Chính Vũ ưỡn ngực hất cao mặt cao giọng mỉa mai: “Ông dám nói những điều tôi nói không phải là sự thật? Thằng con thiểu năng của ông chả có gì ngoài ngoại hình, chính vì có ngoại hình nên mới cặp kè với mấy người đàn bà có tiền đáng tuổi mẹ nó, ông ăn một mớ tiền từ bà ta, nếu không phải bây giờ muốn xin thêm thì đâu có gọi nó về làm gì.”