Cũng may nhờ vào trận cãi cọ của nhị sư huynh và Ngọc đại phu mà đã phơi bày ra rất nhiều nội dung của cốt truyện.
—— Thì ra cả đại sư huynh và nhị sư huynh đã sớm nhận ra việc Y mỹ nhân hạ thuốc mê cho Vương bất lão rồi đi tìm Tuệ đại sư.
Dương Dạ nói: “Tồi đồng ý với luận điểm của Ngọc đại phu. Cô ấy muốn nối lại tình xưa với tôi, thậm chí còn muốn tôi tạo chứng cứ ngoại phạm giúp cô ấy… Tất cả những chuyện này phải dựa trên tiền đề tôi không thay lòng đổi dạ. Cô ấy cho rằng tôi giống như cổ, vẫn nhớ rõ tình cảm thanh mai trúc mã lúc bé. Điều này cho thấy cô ấy quả thật không biết chuyện của hai chúng ta, cũng không biết buổi tối anh không ngủ chung giường với Vương bất lão.”
“Hơn nữa, cô ấy không có khả năng nói dối về chuyện dùng phấn hồng để nguyền rủa. Vì vậy không có khả năng cô ấy sẽ đâm Vương bất lão vào trước giờ Mão. Không… Không chỉ có vậy, cô ấy thậm chí không thể đâm sau giờ Mão.”
Vương bất lão thường thức dậy lúc giờ Mão chính hai khắc (6 giờ 30 sáng) nên nha hoàn cũng sẽ vào phòng hắn hầu hạ vào lúc này.
Vì vậy Y mỹ nhân mỗi tối cho Vương bất lão uống thuốc mê, rồi ngày hôm sau trước giờ Mão chính hai khắc (6 giờ 30 sáng) lại chạy về phòng Vương bất lão, giả vờ tỉnh lại trên giường cùng hắn.
Chuyện này, hai sư huynh đệ biết nhưng Ngọc đại phu không biết.
Chỉ có hai sư huynh đệ biết trước giờ Mão chính hai khắc, trong phòng chỉ có một mình Vương bất lão. Đó là thời cơ bọn họ có thể xuống tay.
Bởi vậy, chuyện cầm dao khắc chữ lên người Vương bất lão không thể là do Ngọc đại phu làm, chỉ có thể là một trong hai sư huynh đệ.
Dương Dạ suy nghĩ, đồng thời cũng nhận ra Cố Lương đã im lặng một hồi lâu.
Dương Dạ dừng chân, quay đầu lại nhìn anh, phát hiện anh đã dừng bước, như đang lâm vào trạng thái trầm tư.
Kịch bản thiết lập bối cảnh vào tháng chín. Lúc này cây ngân hạnh đã ngả vàng, quả của nó rụng xuống đất tiêu điều.
Cố Lương để tóc dài trong bộ váy đỏ đứng giữa một mảnh vàng úa, vạt áo lay động theo gió, vài chiếc lá khô rơi lên vai anh, đậu một lúc rồi lại bay lượn rơi xuống đất.
Xa hơn một chút là màn sương trắng dày đặc, phân chia địa điểm kịch bản.
Tấy cả kết hợp với nhau trông rất nghệ thuật.
Như ở trong rừng sâu gặp được linh lộc, ở trong sương mù dày đặc gặp được người tình*.
*raw có hai nghĩa, nghĩa đầu là chàng (vợ gọi chồng), nghĩa sau là người tốt (dân thường)
Một lúc sau, Dương Dạ nhẹ giọng hỏi anh: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Cố Lương như bừng tỉnh, nhìn lại Dương Dạ: “Tôi đang nghĩ đến hai ẩn số. Thứ nhất, vì sao không ai dám nhận con dao kia, chẳng lẽ… nạn nhân chết không phải là vì bị nguyền rủa, mà là chết vì bị dao giết, cho nên người đó mới không dám nhận.”
“Thứ hai, tôi đã suy nghĩ kỹ, người chết quả thật không phải là Vương bất lão, nhất định có một người giả mạo hắn. Nếu không sẽ có rất nhiều chuyện không giải thích được. Rốt cuộc chuyện “vung đao tự cung” là như thế nào, còn người chết này cuối cùng là ai?
–
Cố Lương nói xong vấn đề này, phát hiện Dương Dạ đang cười.
Nụ cười này không phải là kiểu cười trêu chọc mua vui bình thường của hắn, mà mang theo thâm ý nào đó, nhìn kỹ dường như còn có vài phần tự giễu.
“Cậu cười cái gì?”- Cố Lương hỏi.
Tôi cười bản thân mình. Trong mắt tôi có phong nguyệt, nhưng trong mắt anh lại chỉ có vụ án.
Nhưng Dương Dạ cũng không nói ra những lời này. Hắn chỉ lấy lá bài của mình ra nghiên cứu bản đồ: “Bây giờ có nhiều vấn đề không thể giải thích được bởi vì vẫn còn thiếu manh mối. Nơi này gần với Tàng thư các của Vương bất lão nhất, thế nào, đi xem một chút không?”
“Được. Hẳn là có rất nhiều đồ vật được cất giấu ở thư phòng này.”- Cố Lương gật đầu, đi cùng Dương Dạ về phía Tàng thư các.
Bên trong Tàng thư các thoang thoảng mùi đàn hương. Trên giá sách có sách chuyên dụng được viết bằng thẻ tre, còn có một tập giấy nhỏ chép tay. Cố Lương nhìn vào những tấm thẻ tre này, còn có những cuốn sách cổ, và một số sách nội tâm công pháp. Khi đi đến dãy sách vẽ, rút ra một cuốn sách, chưa kịp đọc thì tựa đề đã khiến anh giật mình.
—— 《Song long mây mưa bí diễn đồ》
Cố Lương: “…”
Ở một bên, Dương Dạ cúi người nhìn thấy. Hắn thấy rằng đây là cơ hội để thăm dò thái độ của Cố Lương đối với chuyện này, lập tức lấy cuốn sách từ trong tay Cố Lương, lật vài trang, tất cả đều là tranh vẽ nam nam đang mây mưa.
“Vãi thật, không ngờ Vương bất lão này—— “- Dương Dạ tuy đang nói, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Cố Lương.
Không ngờ, trong mắt Cố Lương lại lộ ra vẻ chán ghét không hề giấu giếm.
Dương Dạ trong lòng trùng xuống.
Nếu là một người đàn ông thẳng bình thường không kỳ thị đồng tính thì nhiều nhất là chỉ không thể hiểu được và cảm thấy ớn lạnh. Nhưng Cố Lương thì khác, trong mắt anh ta chỉ toàn là vẻ chán ghét tột độ.