Lý Hiểu Nhạc u oán nói: “Bởi vì bà chủ đã không tới đây hai tháng rồi ạ.”
Phải không?
Đã lâu như vậy.
Thẩm Tô Khê hậm hực sờ mũi, định để đề tài này qua đi–
Như nhận thấy điều gì, “em trai xinh đẹp” kia nghiêng đầu lại nhìn, mặt mày còn tuấn tú hơn tưởng tượng của Thẩm Tô Khê, có nét ngây ngô của độ tuổi thiếu niên.
Cũng không biết có phải do mặt cậu hơi cúi xuống hay không, gương mặt trong trẻo thế nhưng xuất hiện nét lạnh lùng thấu xương.
Thẩm Tô Khê khẽ giật mình.
Đó là một khuôn mặt quen thuộc.
Tiếng chuông điện thoại rung lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Cô mở wechat ra xem.
winter: “Đang bận sao?”
Haizzz, mới có bao lâu không gặp nhau đâu mà đã nhớ nhung cô thế rồi à.
Như vậy sẽ khiến cô căng thẳng lắm.
Thẩm Tô Khê liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh, sau đó làm như không có gì mà nép vào góc, ngón tay bấm bấm lên màn hình.
“Em đang ở hiệu sách.”
Ngừng lại hai giây, cô thêm chữ “nè” vào cuối cùng.
Sau khi nhấn gửi, cô còn đắc ý một phen.
Nhìn giọng điệu này xem, rõ ràng là đáng yêu muốn chết.
winter: “Tan tầm anh qua đón em nhé.”
Cũng không phải không được.
Thẩm Tô Khê đang định gửi sticker “Ok”, đột nhiên Lý Hiểu Nhạc lớn tiếng nói “Hoan nghênh quý khách”, cô giật mình bấm nhầm sang cái “No” bên cạnh.
“……?”
Đm!
Có thể thu hồi không? Nút thu hồi đâu rồi?
Hiển nhiên đã quá muộn màng.
winter: “Vậy em về cẩn thận.”
“……”
Chu đáo quá!
Thẩm Tô Khê nhăn mặt, định “không cẩn thận” kéo số của người đàn ông này vào danh sách đen, màn hình lại hiện lên hai tin nhắn mới.
winter: “Mai anh đến nhà đón em.”
winter: “Đợi anh.”
Thẩm Tô Khê không kiềm được khóe miệng cong cong.
Thôi được.
Anh đã nói như vậy, em có thể từ chối sao.
Ây da người đàn ông này, quả thật rời xa cô một giây là không chịu được mà.
Thẩm Tô Khê bước ra khỏi góc, trên môi còn cười tủm tỉm, khiến thức ăn chưa tiêu hóa hết trong bụng Tần Mật muốn trào lên lại.
Tuy rằng trước kia Thẩm Tô Khê cũng như vậy, nhưng càng lúc, chuyển biến càng rõ ràng.
Tần Mật ghé tai hỏi nhỏ: “Bữa ở phim trường, tối đó mày ở đâu vậy?”
“Ở nhà, sao vậy?”
“Chỉ một mình mày thôi hả?”
Thẩm Tô Khê đảo mắt một hồi lâu trên mặt bạn tốt: “Cái này khó nói.”
Tần Mật:?
Quả nhiên! Đóa hồng nhỏ của cô bị giẫm hư rồi!!!
Nào ngờ, Thẩm Tô Khê nói tiếp: “Biết đâu trong nhà còn có ma quỷ các kiểu.”
“……?”
Mày vẫn nên cút đi thì hơn.
Tới gần giờ cơm, Thẩm Tô Khê rủ Lý Hiểu Nhạc cùng Triệu Thần đi ăn.
“Em không đi đâu.” Lý Hiểu Nhạc nhìn về vị “khách hàng tiềm năng” còn ngồi lại trong hiệu sách.
“Hiểu Nhạc không đi thì em cũng không đi.” Triệu Thần lập tức nói.
Thẩm Tô Khê cũng không cưỡng cầu, cô giơ tay “ok” rồi nói:” Vậy tiền ăn tối cứ tìm chị trả.”
Sau đó, cô dẫn Tần Mật đến một nhà hàng gần đó.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi dạo một vòng ngoài quảng trường, nửa đường, Tần Mật có chuyện gấp phải về.
Thẩm Tô Khê muốn mua ít thức ăn cho Lý Hiểu Nhạc cùng Triệu Thần nên bảo Tần Mật không cần chở cô về.
Lúc cô trở lại hiệu sách, bên trong vẫn lạnh lẽo như cũ.
Chỉ là, ngoài dự kiến của cô, nam sinh kia vẫn ngồi đó, cuốn sách nằm úp trên bàn dường như chưa hề động qua, độ dày vẫn y nguyên như vài tiếng trước.
Thẩm Tô Khê ngồi tán chuyện với Lý Hiểu Nhạc một lúc, thấy đã đến giờ, cô mặc áo khoác đứng lên, chuẩn bị về.
Lý Hiểu Nhạc nhắc nhở cô: “Dạo gần đây trong khu này hình như an ninh không tốt lắm, em nghe nói có biến thái, chị Tô Khê phải cẩn thẩn một chút.”
Thẩm Tô Khê gật đầu, trước khi đi ánh mắt không tự chủ được mà hướng nhìn bên cửa sổ lần nữa.
Từ hiệu sách đến trạm tàu điện ngầm không xa lắm, bình thường cũng vắng người, mấy ngày gần đây trời đổ mưa, đường càng thêm xám xịt hiu quạnh.
Tháng 11, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm cao, hơi ẩm nặng đến mức khiến người ta chán nản, gió thổi lạnh thấu xương.
Đi một lúc, con đường phía trước sáng sủa hơn, mưa bụi cũng hiện lên trước ánh đèn.
Thẩm Tô Khê túm chặt áo khoác, đi sang một bên, nhường chỗ cho xe ô tô chạy qua.
Cô lơ đãng nhìn vào gương cầu lồi gắn trên ô tô, có bóng đen sau lưng cô.
Mặt kính dường như đã lâu không được lau chùi, chỉ có thể nhìn thấy bóng người đầu hơi cúi thấp.
Một giây sau, thân ảnh kia biến mất.
Thẩm Tô Khê quay đầu lại, ánh chiều tàn sau lưng nặng nề, từng tia sáng yếu ớt mơ hồ sau bóng cây long não.
Rất nhanh đã có chiếc xe khác chạy qua.
Cô liếc mắt nhìn sang lần nữa, bóng đen kia lại xuất hiện, vẫn không nhìn rõ.
Chỉ thấy trong túi áo khoác lộ ra một góc, mang đường nét sắc bén.
Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, sống lưng cô cứng đờ.
Đột nhiên, Thẩm Tô Khê nhớ tới lời Lý Hiểu Nhạc nói, cô cố gắng áp xuống cơn hoảng loạn trong lòng.
Đồng thời, trong lòng cô xuất hiện một cảm giác khác, thôi thúc từ tận đáy lòng.
Thứ cặn bã này, hôm nay tao không dạy dỗ mày thì không xứng ăn mừng Ngày của Cha.
Bóng đêm vắng lặng, đèn cổ hai bên rọi xuống bóng người quạnh quẽ dưới những tán lá. Thẩm Tô Khê thắt chặt lại thắt lưng, cài cúc áo khoác.
Đợi hai giây, cô dừng chân lại, xoay người, không né không tránh mà bước tới.
Không cho đối phương thời gian phản ứng, cô đã vụt qua phía sau, vung tay siết cổ, kiểm soát người kia.
“Đồ biến thái chết tiệt này, dám theo dõi cha mày hả? Nếu không phải hôm nay cha Thẩm của mày tâm tình tốt thì bây giờ mày chỉ có nước vào viện bó xương thôi.”
Vừa dứt lời, có thứ gì đó rơi xuống bên chân cô.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, cô nhìn xuống, lập tức sửng sốt.
Là một quyển sách mới chưa gỡ màng bọc.
Bỗng nhiên, manh mối hiện lên trong đầu.
Không có khả năng?
Thẩm Tô Khê giữ tư thế kia nửa phút, sau đó mới buông lỏng, xoay đối phương 180 độ.
Ngước mắt nhìn lên, vừa vặn chạm phải con ngươi sâu trầm không nhìn ra cảm xúc của người kia. Trong lòng cô lập tức hoảng hốt.
Thẩm Tô Khê buông tay ra.
Quả thật là anh.