Cố tình lúc này, Bạch Lạc không chỉ không có ngừng rơi lệ, mà ngược lại còn dừng sức đẩy hắn, thậm chí nghiêng đầu sang một bên, cự tuyệt nụ hôn này.
Xích Viêm vẫn là chưa từng thấy Bạch Lạc cự tuyệt như vậy bao giờ.
Bạch Lạc luôn là hoàn toàn phục tùng hắn, bất luận là lúc nào, chỉ cần hắn muốn, Bạch Lạc sẽ không nói một lời.
Thậm chí còn trăm phương nghìn kế làm vừa lòng hắn.
Cho dù là hiện tại, Bạch Lạc cũng nên ôm hắn, vui vẻ hôn lại hắn mới đúng.
Nhưng mà y lại ra sức đẩy chính mình, nước mắt không những không ngừng chảy, mà ngược lại càng khóc lớn hơn.
Đôi mắt Xích Viêm đột nhiên mị lên, hắn có chút trào phúng nói với y:
“Không phải nói không thích ta sao? Không phải nói sẽ không bao giờ yêu ta nữa sao?
Tại sao bây giờ nhìn thấy ta ở bên người khác, lại khóc thương tâm như vậy?”
Nghĩ tới Bạch Lạc vì sao lại khóc, tâm tình Xích Viêm lại trở nên tốt một chút.
Thậm chí hắn còn bởi vì Bạch Lạc đang ăn giấm* của mình, mà cảm thấy có chút vui vẻ.
(*ăn giấm: ghen)
“Ngươi xem ngươi vẫn là không rời xa được ta. Vậy nên sau này ngoan ngoãn chút cho ta. Ta mới sẽ sủng hạnh ngươi giống như trước đây.
Làm người, cần phải biết giá trị của mình, mà giá trị của ngươi, chính là ngoan ngoãn lamg một dược cổ, ở trên giường của ta thỏa mãn ta!
Nếu không, đùng nói một tên Giản Hằng, ta có thể lại tìm mười tên, một trăm tên. Đến lúc đó, cho dù ngươi muốn làm dược cổ của ta, ta cũng sẽ không cần ngươi nữa!”
Bạch Lạc ngây người nhìn người trước mắt, chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị xé rách ra một cái lỗ…
Máu từ nơi ấy không ngừng chảy ra.
Người này tại sao luôn tàn nhẫn như vậy?
Trái tim y đau quá…
Nhất thời, y giống như mất đi tất cả sức lục, ngay cả sức lực để đẩy người này ra cũng không có.
Giống như có người ném y vào trong một hầm băng.
Hàn khí lạnh thấu xương kia khiến máu huyết toàn thân y đều bị đông lại, khiến y không thể động đậy được.
Nhưng mà sự trầm mặc của Bạch Lạc lại khiến Xích Viêm cho rằng y đã ngầm thừa nhận lời mình nói.
Dù sao Bạch Lạc không có giống trước đó đẩy hắn ra.
Xích Viêm có chút vui vẻ ôm lấy Bạch Lạc, đem y hôm lên giường.
Không có tiếp tục làm loại chuyện kia, hắn thế nhưng lại ôm Bạch lạc như vậy mà ngủ…
Trong lòng tràn ngập thỏa mãn.
Lại không biết rằng người kia ở bên cạnh cứ ngây ngốc mở mắt, nước mắt kia, thấm ướt cả chăn nệm.
————
Khi Xích Viêm tỉnh lại, mở mắt ra nhìn người nằm ở trong lòng mình, tâm tình vô cùng tốt.
Trước đây mỗi lần cùng Bạch Lạc làm xong, hắn liền gấp không chờ nổi đuổi người đi.
Hai người ở bên nhau 5 năm, hắn lại chưa từng một lần giữ Bạch Lạc lại chỗ hắn qua đêm.
Vốn dĩ cho rằng bản thân sẽ rất chán chét khi tỉnh lại, nhìn thấy Bạch Lạc nằm bên cạnh mình.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy người này, cả người cuộn tròn nằm ở trong lòng mình, hắn lại cảm thấy có chút vui vẻ.
Mạc danh lại muốn thưởng cho y…
Nhớ tới trước đây, bộ dạng Bạch Lạc nói muốn cùng mình đi dạo chợ.
Nếu như chính mình có thể bồi y đi, y nhất định sẽ rất vui vẻ.
“Bạch Lạc…”
Thanh âm Xích Viêm khiến cho Bạch Lạc lập tức bừng tỉnh.
Trái ngược với ý cười trên mặt Xích Viêm, trong mắt Bạch Lạc lại tràn ngập kinh sợ.
“Bạch Lạc, trước đây ngươi không phải nói, muốn ta bồi ngươi đi dạo chợ một lần sao? Vừa hay ngày mai ta rảnh, đến lúc đó bồi ngươi đi!”
Bạch Lạc có chút không dám tin nhìn Xích Viêm.
Trước đây y xác thực từng nói với Xích Viêm như vậy, bởi vì hôm đó là sinh thần của y.
Lúc ấy, y cảm nhận rõ ràng thân thể mình hư nhược, biết bản thân đã không còn sống được bao lâu nữa.
Vì vậy mới to gan lớn mật đưa ra yêu cầu như vậy với Xích Viêm.
Bạch Lạc rất muốn vào ngày sinh thần của mình, cùng Xích Viêm làm một chút chuyện khiến cho bản thân trước khi chết có thể hồi tưởng lại…
Đây là vọng tưởng của bản thân y.
Y lại cả gan làm loạn đưa ra yêu cầu như vậy.
Nhưng mà, lúc ấy nói rằng muốn cùng đi dạo chợ với Xích Viêm, bạch Lạc lại hung hăng bị Xích Viêm trào phúng.
Xích Viêm nói, “Ngươi cũng không xem bổn vương là thân phận gì, ngươi cảm thấy ta sẽ bồi ngươi cùng đi loại địa phương đó sao?”
Bạch Lạc liền đem hy vọng xa vời của mình nuốt vào trong bụng, không còn nhắc lại nữa.
Lại không ngờ tới Xích Viêm thế mà lại chủ động nói ra.
Nhưng mà, sinh thần của y sớm đã qua rồi…
Ngay cả mì trường thọ cũng đã bị Xích Viêm biến thành ác mộng vũ nhục mình rồi.
Hắn đem mì trường thọ đổ lên đầu mình, khiến mình giống như chó mà đi ăn những thứ đó.
Bạch Lạc sao còn có thể muốn đi?
“Thuộc hạ đã không muốn đi nữa…”
Xích Viêm đột nhiên nhíu mày.
Hắn khó lắm mới tốt bụng muốn thưởng cho y, tên gia hỏa này cư nhiên lại dám nói với mình những lời như vậy.
“Ta bảo ngươi đi ngươi liền đi, phí lời nhiều như vậy làm gì? Bạch Lạc, đây là mệnh lệnh của ta.”