Ngửi thấy mùi sắt lẫn trong mùi bụi đất, cô buông tiếng thở dài thật khẽ.
Nhạc Tiếu thấy cô cứ nhìn hiện trường thi công liên tục, mặt mày còn nghiêm trọng, đột nhiên hoảng sợ kêu lên: “Kiều Kiều, cậu không định để chúng tớ tới công trường bê gạch đấy chứ?!”
Thịnh Kiều sửng sốt, lúc lấy lại tinh thần, cô ngẫm nghĩ: “Kiến nghị này không tồi.”
Mọi người:???
Họ đều tức giận lườm Nhạc Tiếu.
Sóng comment cũng không bình tĩnh.
【 ha ha ha ha Tiếu Tiếu cưng có biết thế nào là tự đào hố chôn mình không? 】
【 không ổn rồi, tưởng tượng đến cảnh họ mặt xám mày tro bê gạch ở công trường mà em cười vl 】
【 tui xin đoán nãy Thịnh Kiều không nghĩ đến chuyện kia đâu, Nhạc Tiếu rốt cuộc có logic lạ lòn gì thế cười chết tui rồi 】
【 Thịnh Kiều chắc nói giỡn thôi, công trường cũng có phải chuyện đùa đâu 】
Thịnh Kiều cười lắc đầu: “Đùa cậu tí thôi.”
Mọi người sôi nổi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc trở về, chợ nông sản trên đường chính là nơi trước đó Thịnh Kiều mua đồ ăn. Cái chợ này có lẽ là nơi náo nhiệt nhất ở đây, xung quanh cổng chợ còn có không ít hàng rong bán đồ ăn vặt. Lục Nhất Hàn đương tuổi cái gì cũng thèm ăn, thấy quán đồ nướng là dừng chân lại không chịu đi nữa.
“Chị Tiểu Kiều, em muốn ăn cái kia, em mua một xiên ăn có được không ạ?”
Cậu nhóc đã giương mắt chờ mong nhìn bạn, bạn còn có thể từ chối ư? Thịnh Kiều huých bảo Nhạc Tiếu bỏ tiền.
Nhạc Tiếu không còn tình chị em thân thiết với Lục Nhất Hàn như lúc mới gặp nhau hôm qua nữa, miễn cưỡng bảo: “Đồ nướng nhiều dầu mỡ lắm, lại còn không tốt cho sức khoẻ.”
Chung Thâm ở bên cạnh: “Anh cũng muốn ăn! Anh muốn ăn não nướng!”
Nhạc Tiếu nói: “Não nướng nhiều ký sinh trùng lắm! Nghĩ đã thấy tởm rồi, Chung Thâm em đề nghị anh ăn ít đi.”
Chung Thâm sợ tái cả mặt: “Giờ mới được có một ngày chứ mấy mà sao cô đã ki bo như thế rồi? Rốt cuộc cái gì đã thay đổi cô vậy, đạo đức chôn vùi hay nhân tính vặn vẹo thế?”
Nhạc Tiếu tức giận đến mức nhấc chân đá thẳng vào cậu chàng.
Quậy thì quậy, cuối cùng Nhạc Tiếu vẫn phải moi tiền ra, mấy người tới những quán ăn vặt xung quanh tự chọn thứ mình thích. Thịnh Kiều muốn mua một phần mỳ Oden nóng hổi, quay đầu lại thì thấy Hoắc Hi vẫn đút tay túi quần làm như vẻ không có việc gì đứng cạnh mình. Cô ngẫm nghĩ, vẫn không nhịn được hỏi: “Hoắc Hi, anh muốn ăn gì ạ?”
Hoắc Hi liếc cô một cái. Đây là lần đầu tiên kể từ đầu chương trình cô chủ động hỏi chuyện anh. Anh nhàn nhạt nói: “Tôi không cần, mọi người cứ ăn đi.”
Mỗi người chỉ được chia có 10 tệ, còn đang chọn chọn lựa lựa. Thịnh Kiều nhìn một vòng, lại rút một tờ 10 tệ từ tay Nhạc Tiếu, chạy đi mua một củ khoai nướng rồi chạy chậm đưa tới trước mặt Hoắc Hi: “Em cho anh này.”
Cô biết Hoắc Hi thích ăn khoai nướng, anh thích ăn những món vừa mềm vừa mịn.
Củ khoai lang nướng được bọc trong giấy màu vàng, hơi nóng và mùi hương thơm ngọt tỏa ra ngào ngạt. Ở giữa củ khoai có một vết nứt nhỏ, để lộ ruột khoai vàng ươm.
Hoắc Hi duỗi tay nhận lấy, tim cô nảy thình thịch vui sướng. Lúc nào cô cũng quan tâm đến idol, nhưng lại sợ bị lộ trong live stream, cô vội nói “Anh ăn khi còn nóng đi ạ”, sau đó quay đầu chạy tới quàng vai bá cổ Phùng Vi, “Vi Vi, biết ăn món gì ngon không? Tớ đề cử cậu nên ăn khoai lang nướng ý.”
Phùng Vi nói: “Không được, cái đấy nhiều calo lắm.”
Hoắc Hi bẻ khoai ra, hơi nóng tỏa ra nghi ngút, đến Nhạc Tiếu cũng bị hấp dẫn, không nhịn được nói: “Hoắc Hi, cho em một nửa được không ạ?”
Hoắc Hi đang định đưa cho cô ấy, Thịnh Kiều lại nhét thẳng 5 đồng tiền còn thừa vào tay Nhạc Tiếu, “Đây 5 tệ nè, đi mua củ mới đi. Tớ cũng muốn ăn, tớ với cậu chia đôi.”
Nhạc Tiếu vui vẻ ra mặt chạy đi.
Hoắc Hi yên lặng rút tay về, cúi đầu cắn một miếng khoai lang. Rất nóng, rất mềm, rất mịn, rất ngọt. Anh ngẩng đầu ngắm nghía bóng dáng cô gái đối diện. Khi anh rũ mắt, khóe môi khẽ cong lên.
Mấy người cầm đồ ăn vặt họ mua vừa đi vừa ăn. Đều là những người giàu nứt đố đổ vách, nhưng lúc này ăn mấy món ăn chỉ đáng mấy đồng tiền bỗng thấy hạnh phúc vô cùng. Xem ra hoàn cảnh thật sự có thể làm thay đổi rất nhiều thứ.
Gần đó không tìm được chỗ làm công, vào nội thành lại mất 3 tiếng lận, hơn nữa chỉ có giao thông công cộng, tính cả thời gian lẫn tiền bạc đều không đáng. Thịnh Kiều cũng không nhắc lại nữa, cô đi mua nước cốt lẩu rồi trở về. Đã gần tới giờ trưa, cô làm mì trộn tương. Cơm nước xong mấy người đều đi nghỉ trưa, một mình cô ngồi xổm trước bàn trà ôm quyển vở viết viết vẽ vẽ.
Người xem đều khá tò mò không biết cô đang viết cái gì, người quay phim rất hiểu ý, liền hướng máy quay tới gần.
Hóa ra là một loạt các cách có thể kiếm tiền, cô nghĩ ra được gì đều viết hết vào vở, cuối cùng còn xem xét tính khả thi để đánh tích v hoặc x.
【 Thịnh Kiều đúng là hăng say vì lợi ích của cả cái nhà này 】
【 những kế hoạch kiếm việc của cô ấy gần gũi ghê, hồi tôi đi du học Pháp đã làm hết một nửa những việc mà cổ đề cập đó 】
【 Tui cũng thế! Du học sinh khóc tiếng Mán nè 】
【 Thịnh Kiều đã từng du học rồi à? 】
【 lầu trên chị đùa vui quá cơ, Thịnh Kiều tốt nghiệp cấp 2 xong là bỏ học rồi】
【 thật sự không muốn lợi dụng danh tiếng của minh tinh để kiếm tiền à? Bán ảnh có chữ kí cũng được mà】
【 em sẵn sàng trả 1 vạn để mua ảnh có chữ kí của Hoắc Hi 】
【 fan của lưu lượng giàu thật】
【 Chữ của Thịnh Kiều…… là sấu kim thể à, viết đẹp ra phết 】
【 Dạo này tui đang luyện sấu kim thể! Khó cực ấy, bao giờ mới luyện đến trình độ của cô ấy đây 】
【 bỏ qua vụ nhân phẩm thì chữ đẹp thật đấy】
Tất nhiên là phải đẹp rồi. Nhớ năm đó, cô bị thầy thư pháp Bà Kiều mời về ấn đầu trên bàn học viết đi viết lại từng chữ một, cứ gọi là nước mắt nước mũi ròng ròng luôn. Mẹ cô nói, vẽ tranh con không có thiên phú thì mẹ cũng không ép, nhưng chữ nghĩa cũng phải đèm đẹp tí chứ? Ba chữ “Thẩm Thanh Vận” người ta viết đều được sơn son thiếp vàng, con viết vào phần tên phụ huynh thì như chó bò gà bới, có mất mặt gia đình không kia chứ.
Hồi Thịnh Kiều đi du học cũng không thiếu tiền, nhưng có cùng hội chị em bạn dì trải nghiệm cuộc sống vừa học vừa làm vài lần, cũng coi như tương đối hiểu biết. Nhưng khu phố này hoang sơ quá, cũng không có cửa hàng cửa hiệu gì mấy, không bột đố gột nên hồ.
Cô nhìn kế hoạch kiếm tiền của mình mà bất đắc dĩ buông tiếng thở dài.
Còn đang vắt hết óc, mấy người ngủ trưa đã lục tục thức dậy rồi. Nhạc Tiếu đi xuống đầu tiên, nhìn thấy quyển vở chằng chịt chữ của Thịnh Kiều, líu lưỡi nói: “Kiều Kiều cậu vẫn đang suy nghĩ à, thôi bỏ đi, xem phim kinh dị với tớ nè.”
Nói đoạn cô ấy bật TV, hứng thú bừng bừng search trong kho phim chiếu rạp kinh dị.
Thịnh Kiều từ nhỏ đã sợ ma. Hồi bé về quê chơi, những câu chuyện ma nửa thật nửa giả mà ông cụ trong thôn kể bằng giọng run rẩy cho cô nghe đã để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng. Mỗi lần cô đi đường mà thấy đám ma thì về nhà đều sẽ gặp ác mộng, phim kinh dị thì thôi càng không dám đề cập đến.
Lại thêm cái chuyện bản thân biến thành Thịnh Kiều đến nay cũng chẳng có cách nào giải thích, cô lại càng hãi hồn với mấy thứ tâm linh quỷ quái này.
Cô vội ngăn Nhạc Tiếu lại: “Tối nay khách tới chơi nhà rồi, chúng mình cứ bàn trước kế hoạch đãi khách đã nào.”
Nhạc Tiếu nói: “Thì vừa xem vừa bàn.”
Đoạn, cô ấy lựa chọn một bộ phim điện ảnh, click vào play.
Phụ đề vừa mới xuất hiện, nhạc dạo đáng sợ tựa như dòng khí lạnh lan tràn khắp căn phòng, Thịnh Kiều sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Cô ngồi im, không dám liếc về phía TV một cái, giả bộ mạnh mẽ bình tĩnh cúi đầu.
Hoắc Hi đang đi xuống từ cầu thang, liếc vào phòng khách một cái. Anh xuống khỏi cầu thang, đi đến trước mặt Nhạc Tiếu, cầm lấy điều khiển từ xa ấn nút pause.
Nhạc Tiếu vừa mới nhập tâm, trừng mắt nhìn Hoắc Hi.
Hoắc Hi nói: “Ồn ào quá.”
Nhạc Tiếu:???