Tạ Vãn Tinh cũng biết cậu ta, nhưng chỉ là mối quan hệ xã giao mà thôi. Thế nên sau khi trò chuyện vài câu thì không nói thêm gì nữa.
Nhưng thật ra Lý Tư Hành lại lén nhìn anh mấy lần.
Một bữa cơm ăn đến tận 10 giờ tối, lúc trở về khách sạn, Tạ Vãn Tinh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Nhưng bởi vì anh đã ngủ bù lúc chiều nên tắm rửa xong cũng không thấy buồn ngủ. Tạ Vãn Tinh buồn chán đi đến phòng Triệu Cảnh Hoa, bị y đè xuống đắp mặt nạ.
“Nhìn mặt em kìa, bị em chà đạp đến độ có quầng thâm mắt luôn rồi.” Triệu Cảnh Hoa vừa đắp mặt nạ vừa massage mặt. Bên dưới áo tắm dài màu trắng là đôi chân thon dài mịn màng, mới vừa bôi sữa dưỡng thể xong.
“Chỗ anh còn có mặt nạ dưỡng mông này, lát nữa em đắp không?”
Tạ Vãn Tinh cạn lời, nhìn Triệu Cảnh Hoa: “Em đắp mặt nạ dưỡng mông làm gì?”
Triệu Cảnh Hoa cố gắng kìm nụ cười bên dưới lớp mặt nạ, chọc ghẹo anh: “Ồ anh quên, người không có sinh hoạt tình dục như em thì không cần dưỡng mông.”
Tạ Vãn Tinh bĩu môi nghĩ thầm, mẹ nó ai mà không có sinh hoạt tình dục chứ? Chẳng những có mà còn có cực kỳ nhiều này, lăn lộn đến mức anh sợ hư thận mất thôi.
Nhưng anh cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, không hề nói ra ngoài.
Cũng không phải anh không muốn nói với Triệu Cảnh Hoa, chẳng qua lúc trước anh từng thề son sắt phải tìm được chân ái, kết quả mới quay đầu đã có cả bạn tình luôn rồi.
Hơi có chút khó nói…
Thế nên Tạ Vãn Tinh cũng chỉ hừ một tiếng rồi đứng dậy đi rửa sạch mặt nạ.
Đợi đến khi anh quay lại đã thấy Triệu Cảnh Hoa đang híp mắt dò xét anh. Ánh mắt đó nói sao nhỉ? Cực kỳ giống ánh mắt của giáo viên khi bé Tạ Vãn Tinh không làm bài tập, khiến anh sợ đến giật mình.
Nhưng không đợi anh suy nghĩ kỹ càng thì Triệu Cảnh Hoa bỗng vươn tay tóm lấy anh, đè anh lên giường.
Giây tiếp theo đã bắt đầu cởi áo choàng tắm của anh ra.
Tạ Vãn Tinh sợ hãi: “Không được đâu đàn anh! Mặc dù em đẹp thật nhưng anh cũng không thể phản bội tổng giám đốc Lương được! Anh không muốn sống nhưng em em muốn…”
Anh còn chưa nói xong thì mảnh áo choàng trước ngực đã bị lột ra, để lộ một mảng da trắng nõn với những dấu hôn loang lổ.
Triệu Cảnh Hoa hít sâu một hơi.
Tạ Vãn Tinh đột nhiên tắt tiếng.
Hai người im lặng nhìn nhau một lát.
“Đàn anh, em có thể kéo áo lại chưa? Có hơi lạnh ấy…” Tạ Vãn Tinh hỏi.
Triệu Cảnh Hoa chậc chậc hai tiếng, cười như không cười nhìn Tạ Vãn Tinh. Y vừa kéo áo choàng tắm lên cho anh, vừa hỏi: “Ai mà làm tàn nhẫn dữ vậy? Cắn trước ngực em trầy da cả rồi.”
Mặt Tạ Vãn Tinh đỏ như máu, co rúm lại như trai nhà lành bị bắt nạt. Nhưng hiển nhiên Triệu Cảnh Hoa không định bỏ qua cho anh, đè anh lại giống như ác bá: “Mau nói cho anh, nếu không tối nay em đừng hòng ngủ.”
…
Tạ Vãn Tinh không còn cách nào, đành kể lại mối quan hệ máu chó của mình với Phó Văn Thiện cho y nghe. Từ ngày bắt đầu ở khách sạn Long Hoa đến ngày cuối cùng của chương trình truyền hình.
Nhưng anh không dám nói với Triệu Cảnh Hoa rằng Phó Văn Thiện đang ở cách vách nhà anh. Anh sợ Triệu Cảnh Hoa quay phim xong sẽ đòi đi tới nhà anh hóng chuyện nữa.
Triệu Cảnh Hoa vui vẻ gọt quả táo, vừa ăn vừa nghe.
Sau khi nghe xong thì y cũng ăn hết một quả táo, ném lõi táo vào thùng rác xong mới nghiêm túc nói: “Trong những tin đồn mà anh nghe được năm nay thì đây là tin giật gân nhất đấy.”
Sau đó y cười suốt một phút đồng hồ, cười đến chảy cả nước mắt.
Cười đủ rồi Triệu Cảnh Hoa lại bò lên giường, nói với Tạ Vãn Tinh: “Nhưng mà em tìm bạn tình này cũng không lỗ. Anh không thân với Phó Văn Thiện nhưng cũng đã gặp qua vài lần, dáng người và khuôn mặt kia…”
Triệu Cảnh Hoa nhớ lại một chút, sau đó nhéo mặt Tạ Vãn Tinh: “Trên giường chắc chắn rất mạnh mẽ.”
Tạ Vãn Tinh nằm dài trên giường không phủ nhận, lầm bầm nói: “Cậu ấy ở lại nhà em trong cái đêm trước khi em tới đoàn phim, chơi đến mức eo em sắp gãy đến nơi luôn rồi.”
Triệu Cảnh Hoa cười sắp chết, y cũng nằm xuống giường, nói: “Không nhìn ra nha! Sau hơn 20 năm thủ thân như ngọc mà vừa khai trai đã làm đến mức như vậy. Nếu đã vậy thì anh không giới thiệu người cho em nữa. Em có nhớ trước kia em từng làm việc với một nghệ sĩ nhỏ tên Lâm Tịch không?”
Tạ Vãn Tinh cố gắng nhớ lại một lúc mới nhớ ra Lâm Tịch là ai. Đây là nam 4 trong một bộ phim của anh, một chàng trai cao ráo toả nắng. Cậu ta là kiểu niên hạ chó con đang rất được yêu thích hiện nay.
“Em nhớ, sao vậy?”
Triệu Cảnh Hoa nói: “Sau khi thằng bé hợp tác với em xong cũng không biết uống trúng bùa mê thuốc lú gì mà lòng vòng tìm tới anh, nói muốn đi theo em. Thằng bé nói không cần tiền của em, cũng không cần tài nguyên của em. Chỉ muốn được lên giường chiến đấu với em thôi kiểu kiểu vậy.”
Tạ Vãn Tinh suýt chút là sặc nước bọt rồi.
Anh nhíu mày nghĩ thầm, hiện tại nghệ sĩ nhỏ cũng chơi bạo quá nhỉ? Mấy chuyện này cũng có thể quang minh chính đại nói vậy à?
“Thôi, thôi xin. Anh cũng không phải không hiểu em. Phó Văn Thiện là do trời xui đất khiến nên tụi em mới lên giường với nhau. Chứ nếu anh bảo em tìm đại một người làm bạn tình thì em không muốn đâu.”
Triệu Cảnh Hoa bật cười.
Y nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tạ Vãn Tinh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Trong giới này, người vừa dịu dàng vừa trong sạch giống như Tạ Vãn Tinh đúng là rất hiếm thấy. Trường hợp của y là vì trước khi y gia nhập giới giải trí thì đã yêu đương với Lương Dư Mục rồi, nếu không y cũng không biết mình sẽ bị giới giải trí này nhuộm thành dáng vẻ gì nữa.
Nhưng Tạ Vãn Tinh thì khác, từ khi anh tiến vào giới giải trí là đã trong sạch chói lọi giống như một vì sao rồi.
Thật ra y có hơi lo lắng, với tính cách của Tạ Vãn Tinh, liệu anh có thật sự chỉ xem Phó Văn Thiện như bạn tình thôi không?
Nhưng Tạ Vãn Tinh đã là một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi rồi, y có tư cách làm hết tất cả những chuyện mà mình muốn.
…
Tạ Vãn Tinh ở trong phòng Triệu Cảnh Hoa chơi một lát rồi quay về phòng mình.
Trước khi ngủ, anh nhìn thoáng qua điện thoại, Phó Văn Thiện không hề gửi cho anh tin nhắn nào.
Anh cũng không thấy lạ, dù sao bọn họ cũng chỉ có quan hệ trên giường thôi. Lúc trên giường da kề da có thân thiết bao nhiêu thì xuống giường vẫn chỉ là hai người xa lạ.
Tạ Vãn Tinh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, ngay khi anh nhắm mắt lại, trong đầu bỗng loé lên suy nghĩ.
Không biết bây giờ Phó Văn Thiện đang làm gì nhỉ?