Viên phấn trên tay Ngọc Ánh ngưng lại.
Các bạn phía dưới bị giọng nói đanh thép của Hải Nam dọa sợ, đồng loạt im lặng. Giáo viên ngồi trên bàn cũng giật mình hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Hải Nam giận dữ kéo tay Ngọc Ánh ra khỏi lớp. Các học sinh đùa giỡn ban nãy mặt mày tát mét. Cô giáo ngơ ngác đứng dậy rồi hỏi lại:
– Chuyện gì vậy? Có bạn nào biết không?
Ái Nhi ngồi bàn đầu liền nói nhỏ:
– Dạ… Ngọc Ánh tới tháng, bị các bạn kia trêu…
Giáo viên hiểu vấn đề. Cô lập tức gõ mạnh thước xuống mặt bàn. Tiếng động vang lên như sấm. Cô mắng:
– Mấy em bao nhiêu tuổi rồi mà còn cư xử như vậy?
– …
– Đáng lẽ phải biết thương bạn chứ? Các em có biết con gái khi đến tháng phải khổ sở đến mức nào không? Hay là chưa bao giờ quan tâm mẹ với chị em gái trong nhà?
Một tiếng trả treo lí nhí.
“Chỉ đùa thôi mà”
Tính cách Long Vũ xưa nay không thích lo chuyện bao đồng. Nhưng vấn đề này đã đi quá xa. Cậu chống cằm, quyết định lên tiếng:
– Đó là sinh lý bình thường của phụ nữ. Có gì để đùa giỡn vậy?
Giọng nói đó trầm, nghe đã tai nhưng đáng sợ. Dưới sức nặng của ngôn từ ở góc lớp, ai cũng im lặng.
Sau một lúc, không khí mới bớt căng thẳng. Cô Ly hạ tông xuống. Từ la mắng thành khuyên bảo:
– Rồng anti-social nói đúng rồi đó. Chuyện này không có gì để cười cợt, trêu ghẹo bạn cả. Các em phải tế nhị hơn, học cách tôn trọng phái nữ…
Giáo viên dành ra hơn 10 phút để giáo dục lại cho học trò của mình cách cư xử chuẩn mực.
Trong khoảng thời gian đó, ánh mắt của Ái Nhi chưa từng rời khỏi Long Vũ. Cô quay xuống nhìn cậu rất lâu.
…—————-…
Buổi chiều, cô gái nhỏ cố tình theo chân Long Vũ. Cậu vừa bước ra khỏi cổng trường thì nghe tiếng gọi:
– Vũ! Chờ tớ!
Chàng trai trẻ dừng lại, đợi đôi chân ngắn kia lon ton chạy đến. Cậu có chút ngạc nhiên nhưng gương mặt thì vẫn không cảm xúc.
Cả hai đi được một đoạn thì Ái Nhi mở lời:
– Cảm ơn cậu nha. Lúc sáng cậu ngầu lắm á!
– Chuyện Ngọc Ánh hả?
Trên vỉa hè, Trần Long Vũ vừa bước vừa nói tiếp:
– Có gì đâu mà cảm ơn. Tôi thấy nên thì làm thôi.
Ái Nhi tung tăng đi bên cạnh. Điệu bộ đáng yêu làm hai má Long Vũ đỏ lên một chút xíu.
Miệng nhỏ cười toe toét.
– Lúc đó tớ không biết giải quyết như nào luôn. Cũng may nhờ có cậu với Hải Nam, cả cô Ly nữa! Hồi nãy Ngọc Ánh được mấy bạn kia xin lỗi thì vui ơi là vui!
Long Vũ vô thức dừng bước. Ái Nhi cũng giảm tốc độ. Không hiểu tại sao đang đi mà đứng lại.
Ánh mắt của thiếu niên như chứa đựng một cảm giác xót xa. Cậu ngập ngừng:
– Ừm… con gái tới tháng… chắc mệt mỏi lắm ha?
– Đúng đúng! Không thích xíu nào! Còn bị chọc quê! Ước gì tạo hóa cho tụi này khỏi “bị” luôn! Nam nữ giống nhau luôn!
Cô gái nhỏ gật đầu, tóc bay tung tóe. Hành động đáng yêu như con nít khiến Long Vũ cười thầm. Cậu trả lời:
– Tuy hơi phiền chút, nhưng kinh nguyệt báo hiệu các cơ quan đang vận hành tốt. Nó còn giúp thải độc tố ra khỏi cơ thể nữa. Thế nên không có gì phải xấu hổ cả.
Ái Nhi sởn da gà. Cô lắc đầu lè lưỡi.
– Ẹc! Tớ ghét lắm lắm! Mỗi lần “bà dì” tới, bụng tớ đều đau đến chết đi sống lại!
– …
Long Vũ im lặng như đang suy nghĩ gì đó. Cậu từ tốn ngồi thấp xuống để ánh mắt hai người ngang nhau. Trái tim của cô gái nhỏ kêu lên rõ to vì giật mình.
Cậu đưa tay lên nhéo má Ái Nhi. Giọng dịu dàng, chậm rãi dặn dò:
– Chính vì vậy. Khi nào tới tháng mà không có ai ở bên, nhớ nói cho tôi biết nghe chưa? Tôi chăm.