Khu vực màu sáng này giống như một cánh cửa ẩn, mở ra kêu “cạch cạch”
Phía sau cánh cửa là không gian nhỏ bị khoét ra, nhìn rất nhỏ, chỉ chiếm chưa đến một phần mười thân cây.
Bạch Phỉ sờ vách tường, bên trong bóng loáng nhưng dính đầy bụi bặm, đây là một cái động cây bị người đục ra, nhìn mặt cắt ngang thì có lẽ là hơn trăm năm tuổi.
Khó trách chỉ chiếm một bộ phận nhỏ như vậy trên thân cây, chắc là khoét cây khi cây còn chưa lớn lắm, năm này qua năm khác, cây cối sinh trưởng trở nên cứng cáp, cho nên không gian đơn gian được tạo ra liền có vẻ vô cùng nhỏ hẹp.
Nhiều năm như vậy phỏng chừng không có người tới chỗ này nên trong không gian nhỏ tàn ngập bụi bặm.
Ở bên cạnh chiếc bàn đơn giản do mình làm, Bạch Phỉ nhìn thấy trên bàn đặt một cái cúc áo đã bị phai màu, cùng một vật phẩm hình vuông màu đen, hắn không biết là cái gì, rất nhỏ, Bạch Phỉ đoán có thể là vật phẩm lưu trữ tin tức các loại.
Nhưng vật phẩm hình vuông này, rõ ràng trải qua gió thổi phơi nắng, thoạt nhìn đã vô dụng.
Một người làm sao có thể làm ra một nơi như vậy để ở, thời điểm kia có lẽ là chưa có loại thi đấu như này.
Người kia có khẩu vị rất giống hắn, trong một khoảnh khắc, Bạch Phỉ cảm thấy đồng cảm với môt người ở một trăm năm trước mà hắn chưa từng gặp mặt.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi hồi phục, Bạch Phỉ rốt cục cảm thấy mệt mỏi rút đi.
Hắn ngồi ở trên đài tán cây nhìn bóng người xa xa đi qua, đột nhiên nhìn thấy xung quanh có người đang núp, bán kính hơn mười mét, bọ họ đi theo phía sau người này, muốn bao vây người đó dần dần.
Người kia đi ở phía trước, khi sắp đi tới khu vực dị thực này, Bạch Phỉ thấy rõ người này là bạn học cùng lớp của hắn, Lê Văn, mái tóc màu vàng kia đặc biệt chói mắt.
Lê Văn vẫn đi về phía trước mà không nhìn trái nhìn phải, giống như không phát hiện có gì đó ở phía sau.
Từ góc độ của Bạch Phỉ có thể thấy đối phương đang dần dần tiếp cận như là có kế hoạch và tính toán từ trước, chú trọng chiến lược bao vây. Mấy người đó rất nhanh sẽ đến gần Lê Văn.
Đột nhiên Lê Văn lắc mình trốn dưới một cái cây, sau mấy vòng rẽ nhanh, làm cho mấy người theo dõi phía sau nhanh chóng mất phương hướng.
Bạch Phỉ nhìn Lê Văn né tránh truy đuổi, rất nhanh hạ gục đội đi trước, nhưng có nhiều người tụ tập gần đó lại đến.
Không chỉ có một nhóm người, còn có một nhóm khác đang đuổi theo một người chạy về phía này.
Hai nhóm người giống như thương lượng xong, đem hai người bị truy kích chạy tới một chỗ, vì thế vòng tròn hai nhóm người bắt đầu hợp nhất.
Bạch Phỉ nhướng mày, hai nhóm người này có thể nói là một nhóm người, bọn họ đặc biệt nhắm vào hai người này.
Hai người gặp nhau dưới tán cây của Bạch Phỉ, hai người đều bị sốc, mới phản ứng được đủ loại chuyện lúc trước đều là bẫy.
Lúc này, tấm gương Bạch Phỉ để trong túi có chút nóng lên, Bạch Phỉ lấy ra ấn vào tay cầm, đem tinh thần lực rót vào một chút, trên gương hiện ra một hàng chữ:
【 Mẹ kiếp! Khu vực rừng thật khủng khiếp! Chỉ có tôi cùng gã to lớn đi ra ngoài được, huhuhu, đám thực vật này không có vì tôi là hệ chữa trị mà thương hại tôi. Cậu thế nào rồi? 】
Bạch Phỉ chột dạ nói hết thảy bình thường, gửi đi.
Đồng đội của hắn đang gian nan hành quân, mà bây giờ hắn lại đang ở trên cây xem kịch, bất quá sau khi thấy là người quen của mình, Bạch Phỉ lập tức quyết định giúp hai người bạn học quen mắt nhưng xa lạ này —— Lê Văn và Hàn Kỳ Đạm.
Nhìn thấy có rất nhiều người bên ngoài vòng vây, cho dù có thêm một hắn nữa cũng không có tác dụng, phải có trợ thủ và phương pháp.
Lúc này Bạch Phỉ xoay người gõ gõ dây leo đang ngủ trên cây: “Chỗ này của ngươi không chỉ có hai cây dây leo của các ngươi đúng không? “
Dây leo vừa tỉnh ngủ gõ vào thân cây, Bạch Phỉ thấy trên tán cây còn có dây leo rậm rạp treo trên ngọn cây, nhưng dưới sự va chạm của hai dây leo này, đuôi của nó đều cuộn tròn lại.
Bạch Phỉ nhìn thấy cảnh tượng này, không những không sợ hãi, ngược lại cười tủm tỉm xin sự giúp đỡ từ dị thực: “Vậy ngươi giúp ta một việc nhỏ đi. “
Sau khi gặp nhau, Hàn Kỳ Đạm và Lê Văn liếc nhìn nhau, buông bỏ thành kiến ngày xưa, liên thủ đối phó từng đợt người ùa tới.
Thật sự quá nhiều, hai tay khó địch trăm quyền, tiếp tục như vậy sẽ có một lúc mắc sai lầm, cũng có lúc sẽ mất hết thể lực.
“Tuyệt đối là lớp A liên thủ lại đối phó hai chúng ta, ai bảo hai chúng ta đơn thương độc mã.” Hàn Kỳ Đạm có chút thở hổn hển nói.
“Cẩn thận, chúng lại tới.” Lê Văn nhắc nhở ngắn gọn.
Sau khi trải qua ba đợt tiểu đội tiến lên, đám người này không chờ nổi nữa, trực tiếp xông tới như một đàn ong, trong nháy mắt chiến trường trở nên hỗn loạn.
Bởi vì nhiều người, Lê Văn cùng Hàn Kỳ Đạm bị ép sát vào nhau, xung quanh rất nhiều tinh thần lực muốn công kích bọn họ.
Lúc này, từ đỉnh đầu rơi xuống một vài dây leo, quét ngang không trung, đem vòng vây phụ cận hai người quét thất linh bát lạc. (1)
(1) một thành ngữ Trung Quốc mô tả vẻ ngoài của sự rải rác và thưa thớt, đặc biệt đề cập đến thực tế là những thứ từng rất nhiều và gọn gàng giờ đây đã bị phân tán
Lê Văn, Hàn Kỳ Đạm căng thẳng.
Không xong rồi, bọn họ xông vào chính là khu dị thực, còn phải cẩn thận tránh công kích của dị thực đối với bọn họ.
Đang lúc bọn họ tập trung tinh thần phòng bị tốt, ngẩng đầu nhìn xem có dây leo công kích bọn họ hay không, lại nhìn thấy một người kéo dây leo đu tới, dừng ở trước mặt bọn họ.
Tay phải thiếu niên nắm chặt dây leo, bởi vì dùng sức, cơ bắp săn chắc ở cánh tay phồng lên, nổi gân xanh, tay trái nhẹ nhàng giơ lên trước ngực, phía trên có hai phiến lá nhỏ đang đứng.
Bạch Phỉ vứt một cây dây leo cho bọn họ: “Đi thôi! Còn những người khác ở vòng ngoài, nó sẽ đưa chúng ta đến nơi an toàn. “
Lê Văn và Hàn Kỳ Đạm lần đầu tiên cầm dị thực sống, dây leo rất nhanh quấn lấy thắt lưng bọn họ, nhưng cũng không thô bạo như vừa rồi quét ngang những người khác, hơi thu lại một chút sức lực.
“Dây leo, tìm thứ này trong túi của bọn họ.” Bạch Phỉ lấy nút tự cứu mình ra, vẫy vẫy cho dây leo xem một vòng: “Ấn nút này của bọn họ xuống. “
Người vừa bị quét ngang trên mặt đất, có người đã đứng lên, nhìn thấy cảnh tượng này liền xoay người bỏ chạy.
Thế là mấy người bọn họ nhìn vô số dây leo tóm lấy những người muốn chạy trốn, trên tay hạ xuống, lấy ra nút bấm, ấn vào một cái.
Chuyện sau đó còn chưa kịp xem, dây leo quấn quanh eo đem bọn họ nhấc lên, đặt họ lên một cái bệ cao.
Tính tình dây leo cũng không tốt, sau khi kéo hai người lên cao, tiếp xúc với bệ tán liền ném hai người một cái, ném xong còn chà xát thân leo, thoạt nhìn giống như đụng phải thứ bẩn thỉu, thập phần ghét bỏ.
Bạch Phỉ cũng đồng thời đi lên, nhưng khác với hai người bọn họ chính là dây leo của Diệp Hoài rất ôn nhu đặt hắn ở trên bệ tán.
Lê Văn và Hàn Kỳ Đạm nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Kỳ Đạm không khỏi mở miệng: “Sao còn đối đãi khác biệt, đãi ngộ này có chút lớn. “