Cả đám yêu ma quỷ quái lập tức quay đầu qua nhìn, hai mắt gắt gao dính trên trái dưa hấu trên tay Tống Châu.
Tống Châu nói:” Trong tủ lạnh vẫn còn 1 trái, trái dưa này tôi cần.”
Chư vị phi nhân loại chỉ dám giận thầm trong lòng mà không dám nói ra, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn quá lâu.
Tống Châu ôm dưa hấu và thùng xốp về văn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, hình bóng rất nhanh thì biến mất.
Giây tiếp theo, anh đã xuất hiện ở bên bờ ruộng.
Lục Áo đang mồ hôi như mưa tưới nước cho rau, cảm thấy bầu không khí bất thường, nhíu mày giương mắt nhìn về phía bờ ruộng.
Một bóng người mặc đồ trắng dần dần xuất hiện.
Tống Châu ôm thùng xốp với dưa hấu, hiếm thấy ai bê nhiều đồ như vậy mà vẫn không chật vật nhếch nhác, nhìn như một quý công tử cử chỉ nhẹ nhàng, tao nhã thanh cao.
“Ngài Tống?”
“Là tôi.” Tông Châu cong cong 2 mắt giải thích, ” Tôi không giỏi nấu ăn, sợ lãng phí con cá này.”
Lục Áo nhìn chằm chằm cái thùng mà cậu sáng nay vừa tốn hết một mớ tiền để gửi trên khuỷu tay Tống Châu, rất là hối hận, nếu mà biết Tống Châu sẽ qua đây, cậu sẽ không phải tốn tiền oan.
Tống Châu giơ dưa hấu trong tay, “Tôi còn đem theo dưa hấu, vẫn còn lạnh, chúng ta về ăn dưa?”
Giọng nói Lục Áo khó chịu, “Tôi còn chưa tưới xong nước.”
“Không sao, tôi giúp cậu tạo cơn mưa.”
Lục Áo bèn bước ra khỏi ruộng, đứng ở bên cạnh Tống Châu.
Đỉnh đầu, giữa nắng chiều sáng sủa, trong nháy mắt chia ra một đám mây thổi đến, bay bay thành mây đen, rồi sau đó rả rích mưa.
Ba mẫu đất ruộng bên chân của Lục Áo đều bị bao phủ dưới đám mây, đón nhận sự ẩm ướt của cơn mưa.
Lục Áo nhìn chằm chằm đám mây trên không trung, một hồi sau, mở miệng nói:” Ngài Tống, anh dạy tôi làm mưa đi.”
“Được.” Tống Châu đưa dưa hấu cho cậu giữ, bản thân thì ôm lấy thùng xốp, “Chúng ta về trước đã.”
Lục Áo bị anh nắm lấy cổ tay, hoa mắt một chút, liền xuất hiện ở trước nhà.
Cậu mở cửa, dẫn Tống Châu vào.
Căn nhà cũ đặc biệt mát mẻ, hơn nữa hiện tại gió đêm thổi hiu hiu, ngồi ở trong sân, cơ bản không cảm giác được thời tiết nóng nực.
Điều kỳ diệu nhất là, trong nhà Lục Áo không hề có muỗi, ngồi trong sân hóng mát thoải mái để chịu không nổi.
Lục Áo mời Tống Châu ngồi, “Anh ngồi trước đi, tôi đi tắm đã.”
Cậu vừa đánh cá vừa tưới rau, trên người đã dơ hết mức.
Tống Châu khom lưng khua tay, “Được.”
Lục Áo về phòng, dùng tốc độ nhanh nhất để tắm.
Tống Châu ôm lấy trái dưa vẫn còn hơi lạnh đi rửa, rửa xong thì đặt trên bàn nấu ăn, nhẹ nhàng vung tay lên, dưa hấu như bị lưỡi dao vô hình cắt thành những miếng ngay ngắn.
Anh tìm một cái dĩa to, bỏ dưa hấu vào trong, bưng ra ngoài.
Khi Lục Áo xoa tóc đi ra, còn chưa tới sân, chóp mũi đã gửi được mùi hương tươi mát nhàn nhạt của dưa hấu.
Vừa rồi cậu dùng sữa tắm và dầu gội đầu, dù cho là loại mùi dịu nhẹ, nhưng vẫn có thể ngửi được, vậy mà lúc này đây cậu hoàn toàn không ngửi thấy những mùi hương đó, mà mùi của dưa hấu lại ngang ngược chiếm giữ khứu giác của cậu.
Lục Áo ló đầu ra, “Cắt dưa rồi à?”
“Ừ, có tiểu yêu trồng dưa hấu, mùi vị cũng không tệ, nên đem qua cho cậu ăn thử.”
Tống Châu ngẩng đầu nhìn Lục Áo, Lục Áo đang mặc quần đùi và áo thun, bên dưới là đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc.
Làm một cảnh tượng rất bình thường, nhưng trái tim của Tống Châu lại đột nhiên hơi run lên.
Trái tim run rất nhẹ, cho dù là bản thân anh, cũng không cảm nhận được.
Lục Áo đi rửa tay, đặt đít ngồi đối diện Tống Châu, cầm lấy một miếng đưa anh, sau đó mới tự cầm 1 miếng lên gặm.
Thịt dưa vừa vào miệng, hương vị tươi mát của dưa hấu như một cơn báo thổi quét toàn bộ vị giác của Lục Áo.
Mùi vị này lại tươi mát như thế, ánh mắt Lục Áo liền sáng một chút.
Hằng năm cậu đều sẽ mua không ít dưa hấu, đa phần dưa đều khá ngọt, nhưng mà ăn vào sẽ không khiến cho người ta có cảm giác kinh ngạc đến vậy.
Những quả dưa đó ăn vào có chút giống như đang uống nước đường vậy, chẳng sợ là ngọt hơn đi nữa, cũng vẫn có phần tẻ nhạt.
Trái dưa mà Tống Châu mang đến là hoàn toàn khác, hương vị của nó rất tươi mát, không phải ngọt, là mùi vị đặc trưng của dưa hấu.
Thậm chí nó còn làm cho người ta tự dưng cảm thấy thỏa mãn.
Ăn vào một miếng, cả ngày hè cũng trở nên thoải mái.
Lục Áo nheo lại con mắt, tinh tế cảm nhận hương vị một hồi, bỗng buông dưa xuống, bịch bịch bịch chạy vào trong phòng.
Tống Châu khó hiểu.
Ngay sau đó, cậu lấy một hộp tăm xỉa răng ra, hai mắt sáng rực nhìn Tống Châu, “Trái dưa này ngon như vậy, tôi giữ lại hạt được không?”
“Đương nhiên được.” Tống Châu cười khẽ, đưa tay cầm lấy một cây tăm, học theo bộ dạng của cậu khiều hạt trên miếng dưa xuống.
Lục Áo cẩn thận khiều hết hạt dưa, sau đó thỏa mãn gặm một miếng lớn, “Quả dưa này ngon quá đi.”
Tống Châu ăn xong một miếng, thấy cậu như vậy, dứt khoát tập trung giúp cậu khiều hạt dưa.
Lục Áo vội xua tay, “Không cần đâu, anh ăn đi.”
“Tôi chừa bụng để ăn cơm chiều.” Ngón tay thon dài của Tống Châu cầm cây tăm, 2 3 cái là khiều hết hạt dưa ra rồi đưa qua cho cậu, “Nếu mà cậu thích, tôi đưa thêm mấy trái.”
Lục Áo lắc đầu từ chối, nhe hàm răng trật tự ngay ngắn, “Không cần không cần, tới chừng đó tôi tự trồng thử được rồi.”
Tướng ăn dưa của cậu cũng rất tao nhã, nước dưa hoàn toàn không dính lên mặt hay tay cậu, nhưng mà bộ dạng cậu ăn từng miếng to và cong cong hai mắt, cũng có thể dễ dàng gợi sự thèm ăn của người khác.
Tống Châu nhìn nhìn, trong mắt đều là ý cười.
Trước khi gặp Lục Áo, Tống Châu đã hơn 3 năm hoàn toàn không ăn uống.
Ở một phương diện nào đó anh ta quả thật đã là thần.
Thần là không có đòi hỏi không ham muốn, cũng không cần thức ăn của con người để lót dạ no bụng.
Rất nhiều người xem loại hành vi cắt đứt ham muốn này gọi là siêu thoát hoặc thứ gì đó khác, coi nó là cột mốc của việc tu luyện thành công.
Nhưng mà loại siêu thoát này đối với bản thân người siêu thoát mà nói không có tốt như vậy.
Đáy lòng Tống Châu hiểu rõ, nếu như anh cứ tiếp tục siêu thoát nhưng vậy, thật sự đi tới cái ngày không đòi hỏi không ham muốn đó, thì ngay cả ý thức anh cũng sẽ không có, anh sẽ biết thành thứ càng mờ mịt càng to lớn.
Khi đó sẽ không còn Tống Châu nữa.
Lục Áo ăn tương đối khỏe, một trái dưa hấu với cậu mà nói không là gì.
Hai người, một người đưa dưa một người ăn dưa, rất nhanh đã ăn sạch hơn nửa trái, chỉ còn lại 2 miếng cuối cùng.
Lục Áo lấy một trong 2 miếng đưa cho Tống Châu. “Hai miếng cuối cùng, nào, mỗi người 1 miếng, chúng ta cùng nhau ăn sạch nó.”
Tống Châu vừa muốn từ chối, Lục Áo đã nhét vào trong tay anh, “Ăn thêm một miếng sẽ không khiến anh no được đâu, đợi lát nữa chúng ta ăn lẩu.”
Tống Châu lúc này mới nhận lấy, cong mắt khẽ cắn một miếng.
Ăn xong dưa hấu, Lục Áo đi hầm một nồi nước lẩu hải sản.
Cậu đã thay cái tủ lạnh trong nhà thành tủ lạnh 2 cửa, nguyên liệu nấu ăn bên trong cái gì cần có đều có đủ, tôm cua ốc cá không cần nói, thịt heo thịt bò thịt gà cũng không ít.
Lục Áo dùng thịt gà và xương cá hầm làm nước lèo.
Vị tươi của hải sản và thịt gà được dung hợp một cách vô cùng hoàn mỹ, thêm vào một chút ớt một chút hoa tiêu hai trái cà chua to mọng nước, cả một nồi nước lèo hải sản tản ra một mùi thơm cực kỳ mê người.
Lục Áo hầm nước lèo, Tống Châu ở bên cạnh giúp cắt rau, trước tiên xử lý con cá tráp đen mà Lục Áo tặng cho.
Kỹ thuật xắt thịt của anh vô cùng lợi hại, miếng thịt trong tay được cắt vừa mỏng lại đều, cầm lên nhìn thì thấy nửa trong suốt, sau đó anh xếp thảnh một đóa hoa đang ở trên dĩa.
Cắt xong thịt, rửa xong cải, hai người đem nguyên liệu bưng ra sân, nồi lẩu thì đặt trên bếp điện từ.
Rau thịt tươi mới vừa nhúng vừa ăn, chấm vào vị tương mà mình thích, nhét vào trong miệng, trong thịt mang theo chút nước lèo hơi nóng, hương vị tươi ngon làm cho người ta hận không thể nuốt cả đầu lưỡi vào bụng.
Lục Áo thỏa mãn nheo mắt.
Hai người ăn bữa cơm này ăn tới hơn 8 giờ.
Lục Áo hiếm thấy ăn đến no căng, ngồi phịch trên ghế không muốn di chuyển.
Tống Châu thu dọn tàn cuộc.
Nếu là bình thường, Lục Áo nhất định sẽ không để khách phải dọn dẹp.
Nhưng mà hôm nay thật sứ quá thích ý, loại thích ý này kéo gần khoảng cách của 2 người, Lục Áo ít khi không khách sáo với Tống Châu.
Tống Châu thu dọn xong chén đũa, thì tạm biệt Lục Áo.
Lục Áo tiễn anh, hai mắt ngóng trông hỏi:” Tống Châu, khi nào anh rảnh vậy, có thể dạy tôi làm mưa không?”
“Chiều mai.”
“Được, vậy ngày mai tôi mua nhiều đồ ăn một chút, chừa thêm nhiều cá nữa.”
Tống Châu về rồi, Lục Áo đi rửa mặt xong thì nằm ỳ trên giường vừa chơi điện thoại vừa đợi tiêu hóa hết thức ăn.
Lâm Cống Thương ở tỉnh thành chăm sóc Thạch Thần và Lưu Khải Minh hai ngày.
Hai người họ đã hồi phục kha khá, sau khi tỉnh lại cả 2 đều sợ hãi, nhưng mà cũng chưa từng trách Lâm Cống Thương.
Bọn họ thanh toán tiền ăn ở cho nhà Lâm Cống Thương, lại trả luôn cả tiền thuê trực thăng cứu hộ cho Lục Áo, còn cho 2 người 10.000 tệ phí vất vả.
Sau khi Lâm Cống Thương nói rõ ràng trong wechat xong thì nói: Tiền ở chỗ tôi, về tôi sẽ chuyển lại cho cậu.
– Ừ, không cần gấp. Cậu chừng nào về?
Lâm Cống Thương có thể đang chơi di động, tin nhắn vừa đi đã đáp lại rất nhanh: Ngày mai hoặc mốt.
– Thực ra hôm nay là có thể về rồi, nhưng mà tôi ngại đi về sớm quá, nên ở lại lo cho họ thêm 2 hai ngày.
Lục Áo: Họ không sao chứ?
– Không sao. Bác sĩ nói họ được đưa đến kịp lúc, nếu mà kéo dài thêm một đêm, dẫn tới gan bị suy kiệt là lớn chuyện. Bọn họ hiện tại rất biết ơn cậu đấy [ion cười ngây ngô]
Lục Áo: không có gì là tốt.
– Không có gì rồi, bọn họ ngày mốt sẽ có thể xuất viện.
– Đúng rồi, Lục Áo, ngài Nghiêm hỏi thăm tôi về tin tức của cậu.
Lục Áo nhíu mày: hỏi thăm gì?
– Tùm lum tùm la thứ, nói muốn làm bạn với cậu.
Lục Áo từ nhỏ tới lớn gặp không ít người theo đuổi, có cả nam lẫn nữ, muốn làm bạn chẳng qua là một cái cớ bình thường nhất.
Cậu đáp: biết rồi.
Nghĩ nghĩ, cậu lại nhắn: nếu như Nghiêm Chính Trữ còn hỏi thăm, cậu cứ nói không biết.
– Được. Lần này may mà có cậu, về rồi nhất định sẽ mời cậu uống một chầu.
Lục Áo nói chuyện với Lâm Cống Thương vài câu, cảm thấy không còn quá căng bụng, liền bấm tắt điện thoại đi ngủ.
Ngày hôm sau cậu như cũ đi bắt cá, buổi trưa thì nhận được điện thoại của Nghiêm Chính Trữ.
Giọng nói của Nghiêm Chính Trữ có chút hưng phấn, vừa bắt máy đã nói một lèo: “Alo, Lục Áo, đội tàu của bạn tôi lập danh sách đi câu dưa leo, cậu đi không?”
“Dưa leo” là biệt danh của ngư dân. (Cá lù đù vàng:大黄鱼, dưa leo:黄瓜)
Tên khoa học của nó là cá lù đù vàng, ngoài ra còn gọi là cá đỏ dạ hoặc cá sóc.
Hiện tại cá lù đù vàng hoang dã nếu nặng nửa kg thì giá là hơn 1.000 tệ, nếu hơn nửa kg thì mỗi lần tăng 1 lạng thì giá gấp đôi, cá lù đù vàng từ 1 kg trở lên còn mắc hơn vàng.
Năm ngoái tỉnh của bọn họ có 1 ngư dân bắt được con cá lù đù vàng nặng 3.4 gam, bán được 570.000 tệ.
Nhưng mà, dù giá co cao như thế, muốn bắt được cá lù đù vàng hoang dã không phải chuyện dễ.
Có người thuê thuyền đi câu cá lù đù vàng, thu nhập trong 1 ngày có thể trên 10.000 tệ, nhưng cũng có thể 1 tháng chả bắt được gì, còn lỗ tới 10.000-20.000 tệ.
Cho dù là vậy, hằng năm vẫn có một số lượng lớn người đi câu lênh đênh trên biển lớn, chỉ mong có thể câu được cá lù đù vàng lớn, để giàu lên trong một đêm.
Lục Áo lúc trước không quan tâm việc này, nghe Nghiêm Chính Trữ nói như vậy, còn có chút sửng sốt.
Nghiêm Chính Trữ nói:” Sao vậy? Cậu có tới không? Kỹ thuật câu của cậu tốt như vậy, 1 tháng nói không chừng có thể kiếm trên 100.000 tệ.”
Lục Áo hỏi:” Các ông cũng đi sao?”
“Tôi đi 2 ngày, công ty có việc, không thể đi quá lâu, cậu có thể câu thêm mấy ngày, bạn tôi dễ nói chuyện lắm, cậu câu thêm mấy ngày cũng không sao.”
“Đi đâu câu?”
“Năm nay là ở chỗ thành phố Tây Đỉnh, nhà của cậu không phải cũng ở chỗ đó sao?” Nghiêm Chính Trữ nói:” Vừa khéo cậu có thể về thăm nhà một chuyến.”
Lục Áo không hề ngạc nhiên khi ông ta biết nhà của mình ở đâu, nghĩ nghĩ, Lục Áo nói:” Để tôi suy nghĩ đã, tối trả lời ông?”
“Được, vậy tôi chừa một chỗ cho cậu, cậu tranh thủ trả lời tôi nhé.” Nghiêm Chính Trữ nói:” Cần câu dây câu gì gì đó cậu không cần lo, nếu mà không có, có thể dùng đồ của bạn tôi.”
Lục Áo nói:” Không cần, tôi có.”
“Được, tôi chờ tin tốt của cậu.”
Lục Áo cúp máy, lên mang tra một chút.
Năm nay quả thật có không ít người đi câu cá lù đù vàng ở vùng biển gần thành phố Tây Đỉnh.
Bởi vì sắp tới Đoan Ngọ, hiện tại giá của cá lù đù vàng hoang dã mắc vô cùng.
Lục Áo tính toán thử, một ngày chỉ cần câu được 2-3 con, thu nhập trên 10.000 tệ không thành vấn đề.
Đây là công việc khiến người ta đỏ mắt.