Đường Hiểu Ngư suy nghĩ một lúc, quyết định bắt đầu từ hiện tại: “Lúc nữa về phòng em nhớ kiểm tra kĩ lại đi.”
Vừa nói, cô vừa đưa chiếc cúc bạc đang cầm trong tay cho Minh Duyệt: “Em xem xem có cái nào giống như vậy không.”
Minh Duyệt cầm chiếc cúc bạc nhìn đi nhìn lại một lúc, cô bé cảm thấy không giống một chiếc cúc đơn giản, nó hơi nặng, có gì đó không đúng mà cô bé không giải thích được: “Đây là gì?”
Đường Hiểu Ngư nói: “Chị vừa hỏi Bạch Cáp, cô ấy nói đó là máy nghe trộm.”
Tay Minh Duyệt khẽ run, mắt mở to ngạc nhiên.
Đôi mắt của cô bé rất tròn nhưng không phải là mắt hạnh, khi nhìn người thì có hơi sắc bén như mắt mèo, bây giờ vì quá kinh ngạc nên trông càng giống một con mèo vểnh tai hơn.
Cô bé như nghĩ ra điều gì vội vàng hỏi: “Chị tìm thấy cái này ở tầng ba hả?”
Đường Hiểu Ngư gật đầu.
“Ở đâu?” Minh Duyệt hỏi.
Đường Hiểu Ngư nhìn chằm chằm vào phương xa, đôi mắt đen của cô giống như mặt hồ trong đêm, mặc dù yên tĩnh nhưng lại khiến người cảm thấy khó đoán: “Ở trong phòng của Minh Kiều.”
Minh Duyệt sửng sốt, đôi mắt mèo đầy cảnh giác bị bối rối cuốn đi, cuối cùng cũng lộ ra chút trẻ con mà một thiếu niên nên có: “Cái này… chuyện gì thế?”
Cô bé cảm thấy rằng kể cả Đường Hiểu Ngư đột nhiên đến phòng của Minh Kiều hay có máy nghe trộm trong phòng của Minh Kiều, cả hai chuyện đều rất kỳ lạ.
“Chị vẫn chưa tra rõ.” Đường Hiểu Ngư nói: “Có thể đó là tình cờ nhắm vào một mình cô ấy, có thể không phải. Nhưng em không cần phải lo lắng, chỉ cần để ý hơn đến những người khác, cứ như bình thường là được.”
Những người khác đương nhiên là người hầu trong nhà.
Minh Duyệt lấy lại bình tĩnh, cô bé là một đứa trẻ rất nhạy cảm, nhanh chóng tìm ra một lời giải thích hợp lý từ tất cả các loại phi lý: “Mục tiêu nhiệm vụ của chị bây giờ là chị ấy.”
Là Minh Kiều, và việc Đường Hiểu Ngư tránh nói về nó vài ngày trước cũng đã có lời giải thích.
Đường Hiểu Ngư chuyển ánh mắt trở lại khuôn mặt của em gái mình: “Sự việc chị đang điều tra bây giờ liên quan đến hai người cực kỳ quan trọng đối với chúng ta, một trong số họ thực sự là cô ấy. Chị không nói với em lúc trước vì chị nghĩ rằng chưa đến thời cơ, cũng vì chưa có manh mối nào cả.”
Ánh sáng trong mắt Minh Duyệt giống như một cụm lửa, nhảy cẫng lên, cô bé đang vội suy nghĩ, đột nhiên thân thể vốn đã đứng rất thẳng lại càng thêm thẳng, giống như dây cung bị kéo căng: “Người còn lại chính là Thợ săn! Gã ta lại xuất hiện, phải không?”
Đường Hiểu Ngư nhìn chằm chằm vào sự thù hận đến tận xương tủy trên khuôn mặt của Minh Duyệt, thở dài gần như không nghe thấy: “Là gã.”
Sau khi tháo kính ra, cô đã không còn lạnh lùng như Minh Kiều thường thấy, mà thay vào đó, cô giống như đóa hoa lê tháng ba, duyên dáng động lòng người.
Khi trên khuôn mặt như vậy lộ ra một tia bi thương cùng thương yêu nhè nhẹ, lại có một chút dịu dàng như gió thoảng sương sớm.
“Minh Duyệt.” Cô đặt tay lên vai em gái mình.
Minh Duyệt siết chặt nắm tay, hận ý vô tận trào dâng trong đôi mắt đen láy, nhưng hận thù này không thể thành hiện thực bởi vì không thể nhìn thấy kẻ thù khiến đồng tử của cô bé trông vô cùng trống rỗng và hoang vắng.
Một lúc lâu sau, cô bé mới chậm rãi thả lỏng cơ thể dưới lòng bàn tay của Đường Hiểu Ngư, ngẩng mặt lên nhìn cô: “Bọn họ sao có thể dính líu với nhau được chứ?”
Đường Hiểu Ngư cụp mắt xuống một lúc, kể cho cô bé nghe chuyện đã xảy ra vào đêm nửa tháng trước đó.
Cùng với hương gió đêm lành lạnh, mùi tường vi như sống lại trong mũi. Khi cô ôm lấy người ấy, thân thể mềm mại mà lạnh lẽo khiến cô ngửi thấy một loại hơi thở mang tên tử vong trong nháy mắt ấy.
Đó chẳng phải là một kỷ niệm dễ chịu gì cả.
May mắn thay, khi câu chuyện của cô kết thúc, hơi thở hư ảo và cảm xúc giả tưởng lập tức biến mất không còn dấu vết.
Nghe cô kể lại, Minh Duyệt vừa kinh ngạc, vừa bối rối, vừa tức giận, vừa lo lắng, nhiều cảm xúc phức tạp đan xen khiến gương mặt trẻ con vốn hiếm thấy của cô bé càng thêm vẻ u ám ít gặp ở những người trẻ tuổi.
Cô bé nghe xong thì suy tư một chút, lông mi chậm rãi cụp xuống: “Vậy thân thể chị ấy thế nào rồi?”
Đường Hiểu Ngư nghĩ ngợi, thấy rằng mình không thể giải thích tất cả những bí ẩn của Minh Kiều, bao gồm cả tốc độ phục hồi bất thường của nàng, vì vậy chỉ nói: “Cô ấy không sao.”
Nhìn Minh Duyệt gục đầu xuống với tâm trạng chán nản, vô thức đá vào hòn đá nhỏ dưới chân, cô biết trong nội tâm em mình nhất định đang rất mâu thuẫn.
“Đừng lo.” Bàn tay đặt trên vai Minh Duyệt chậm rãi di chuyển lên đỉnh mái tóc có chút rối bù do bị gió thổi tung.
“Chị đưa cô ấy đến phòng sách, cô ấy sẽ an toàn thôi, em không nhất thiết phải buộc mình tham gia chuyện này đâu.”
Chưa kể ở trường còn chưa nghỉ hè, cô bé cũng không có thời gian can thiệp thêm.
Minh Duyệt dừng chuyển động rối răm trong vô thức của đôi chân, một lúc sau mới chậm rãi trả lời: “Em biết rồi. Ở nhà em sẽ chú ý, việc điều tra nếu cần giúp thì cứ gọi cho em.”
Đường Hiểu Ngư chậm rãi thả tay xuống, “Ừ, cũng đã muộn rồi, mình trở về đi.”
Minh Duyệt ngẩng đầu nhìn cô: “Vâng.”
Hai người họ đi bộ trở lại như khi đến, nhưng Minh Duyệt đi được vài bước thì chậm lại, đột nhiên dừng hẳn: “Chị này.”
Đường Hiểu Ngư quay lại nhìn: “Sao vậy?”
Giọng điệu của Minh Duyệt có chút do dự: “Chị ở cùng chị ấy có bất tiện không… Hay là để em đến bảo vệ chị ấy cho.”
Cô bé biết mối quan hệ giữa Đường Hiểu Ngư và Minh Kiều thậm chí còn tệ hơn, có thể không chỉ là sự phiền chán mà có lẽ còn cả thù hận trong đó.
Ngay cả khi cô là một người có trách nhiệm, có thể tách rời khỏi cảm xúc cá nhân, cô vẫn sẽ rất dằn vặt, Minh Duyệt nghĩ vậy một cách không chắc chắn.
“Sống chung với cô ấy cũng không khó đến thế.” Đường Hiểu Ngư nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí có chút phức tạp: “Có lẽ cô ấy chẳng hề giống như chúng ta nhìn thấy.”
Vừa dứt lời, mái tóc dài như rong biển của cô xoã xuống vai, hóa giải hơi lạnh nhàn nhạt trên người cô. Cũng như trăng sáng có lúc khiến người ta lạnh lùng, có lúc lại khiến người ta thấy dịu dàng vô tận.
Minh Duyệt không hiểu ý câu cuối của cô lắm, nhưng đã bớt lo lắng khi bắt được tia dịu dàng đó.
“Vậy bây giờ chị còn hận chị ấy không?”