Cặp đôi kia cũng vội vã mặc quần áo mau chóng rời khỏi phòng dụng cụ rồi chạy lên giảng đường.
Sở Kiều có chút tiếc nuôi, nói:”Đi thôi”
Có lẽ đến bây giờ Tử Tuấn mới là người khổ nhất, vật dưới thân vẫn ương ngạnh ngóc cao đầu mà không làm gì được.
….
Vào giảng đường, chào đón cô là ánh mắt lạnh như băng của Dương Minh đang nhìn cô chằm chằm.
Cũng may vừa mới ngồi vào chỗ thì giảng viên mới vào. Dương Minh chống cằm nhìn cô, ban nãy bước vào mặt cô có chút đỏ, mặt của ‘tên bốn mắt’ kia lại càng đỏ hơn, nhất định là có gì đó mờ ám!
Nói mới nhớ, Nhất Nam vừa sang Mỹ do ba cậu ta ốm nặng, công ty không có ai tiếp quản, có lẽ Tiểu thư còn chưa biết chuyện đó.
Hửm…. Hai mắt Dương Minh như lóe sáng, hắn cười thầm, vậy là tối nay chỉ có hắn và tiểu thư?
Khóe môi hắn từ từ nhếch lên thành một đường vòng cung đẹp mê người, hắn cười khẽ.
***
Sau khi tan học, Tử Tuấn thu dọn sách vở bằng tốc độ ánh sáng rồi phi ra ngoài cửa lớp. Cảm giác như cậu ta đang cố trốn tránh cô vậy.
Sở Kiều có chút không vui. Nhưng sau khi nghe tin Nhất Nam sang Mỹ tầm một tháng tâm trạng cô liền khá lên rất nhiều.
Nhưng cô đâu biết, sói đi rồi còn có một con hổ đang ở nhà chờ cô.
Còn cô chỉ là một con hổ giấy luôn giơ móng vuốt đe dọa người khác mà thôi. Dương Minh mỉm cười, mắt hắn híp lại thầm tưởng tượng cảnh tối nay.
Tối nay hắn nhất định sẽ bộc lộ bản chất thật của hắn!
“Dương Minh” Từ đằng xa, bóng dáng nhỏ nhắn kia đang vãy vẫy tay gọi hắn, Dương Minh dập tắt điếu thuốc, nhấn ga đi chầm chậm về phía cô.
Sở Kiều mở cửa xe, nằm dài ở ghế sau, giọng có phần mệt mỏi:” Dương Minh, tối nay ăn gì vậy?”
Dương Minh gõ gõ tay lên vô lặng, nghiêng đầu cười:” Theo ý tiểu thư”
Sở Kiều hả một tiếng, cô nhìn Dương Minh qua gương chiếu hậu một hồi lâu rồi nói:”Hôm nay tâm trạng anh có vẻ tốt ha?”
Hắn nhướng mày, khóe mắt cong lên như cười:” Rất tốt là đằng khác”
《Aiz, Ký chủ đến tôi còn nhận ra, người đúng là một con hổ giấy thực thụ》
Ngươi nói ai là hổ giấy?! Bổn cô nương đây chính là hổ thật!
《…》
Về đến nhà, một bàn ăn thịnh soạn bốc hơi nghi ngút được dọn lên. Tâm tình Sở Kiều tốt lên hẳn, cô đánh chén một bụng no nê rồi ngồi xem chương trình TV.
Lúc cô chuyển kênh, lại thấy một cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình “Lý Hàn Phong” chính là hắn!
Hắn mặc áo blouse trắng, bên trong mặc áo vest trông rất lịch thiệp, từ tốn trả lời phỏng vấn. Nhắc mới nhớ đây là chương trình chỉ mời những bác sĩ có tài năng trên cả nước. Hai mắt Sở Kiều sáng lấp lánh, hắn giỏi như vậy sao?