Nhưng anh không hiểu, ý thức “tín nhiệm” là bản năng siêu việt mỗi khi con người muốn sống này, rốt cuộc là có từ đâu, thành lập từ cơ sở gì?
Cho đến khi đèn đỏ trên đầu tắt, Lục Phong Hàn và Kỳ Ngôn mới đi về phía trước, đến vị trí mà mọi người tách ra lúc đầu.
Lâm Gia dang trấn an Diệp Bùi, Mondrian và Hứa Mân cũng đứng cạnh.
Thấy Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn đến gần, bọn họ nhanh đón, Diêp Bùi đánh giá Kỳ Ngôn hai lần: “Cậu không sao chứ?”
Rõ ràng Kỳ Ngôn luôn biểu hiện bình tĩnh, lý trí, Diệp Bùi vẫn thấy trên người cậu luôn có… cảm giác mong manh.
Kỳ Ngôn lắc đầu: “Tôi không sao.”
Diệp Bùi vỗ ngực: “Lúc nghe có tập kích, bọn đều ở đây, không thấy cậu làm bọn mình lo muốn chết!”
Mondrian cũng nói: “Không sao thì tốt.”
Lục Phong Hàn đúng lúc mở miệng: “Đã xảy ra chuyện gì? Lúc tôi và Kỳ Ngôn nghe thông báo liền đứng yên tại chỗ, sợ thêm phiền.”
Lâm Gia đáp: “Không phải việc gì lớn, lúc nãy đội phòng ngự của pháo đài thông báo có một đám hải tặc tinh tế vào nhầm điểm chuyển tiếp đường dài vô tình vào phạm vi phụ cận Leto. Hiện tại hai phi thuyền địch đã bị tiêu diệt.”
Diệp Bùi luôn ở Leto, lần đầu nghe đến “hải tặc vũ trụ” và “chiến tranh” đúng nghĩa, biết là hải tặc đi lạc đã bị tiêu diệt nên mới yên lòng: “Thật tốt quá, chúng tôi vẫn có thể ở lại một đêm trên Fontaine I đúng không? Tôi cứ lo lắng vì việc này mà mà bị đưa về mặt đất trước.”
Lâm Gia cười nói: “Đã giải quyết, đương nhiên có thể ở lại một đêm theo kế hoạch.”
Lục Phong Hàn hiểu rõ, thông báo toàn pháo đài của đội phòng ngự lúc nãy cũng là lí do báo ra cho bên ngoài. So với kế hoạch của quân Phản Loạn, cố ý thông qua điểm chuyển tiếp đến gần hành tinh thủ đô, ý đồ cướp đoạn hệ thống trung tâm phi thuyền thì việc đánh tan hải tặc tinh tế vào nhầm, hai chiếc phi thuyền dễ dàng bị tiêu diệt mới có thể hạ thấp khủng hoảng trong dân chúng.
Còn việc vì sao quân Phản Loạn biết có điểm chuyển tiếp gần đây, rồi từ đâu mà biết tin tức của hệ thống trung tâm chiến hạm thì lại là một chuyện khác.
Nhớ đến lần đầu cùng Kỳ Ngôn ra ngoài ăn cơm, câu đánh giá của Hạ Tri Dương là đại khu đều thành cái sàng rồi.
Lục Phong Hàn lạnh lùng – các đại khu thì không biết chứ quân đội Liên Minh thì thủng lỗ chỗ rồi.
Bữa tối là mì Ý cùng vài loại sốt, còn có nước trái cây.
Diệp Bùi và Mondrian đều mang theo filter cảm thấy rất ngon. Lục Phong Hàn thì bị cái thứ đồ ăn này đầu độc đã lâu nên cũng miễn cưỡng nuốt xuống. Nhìn Kỳ Ngôn một miếng cũng không ăn, anh biết là bé mềm mại này dùng hành động cự tuyệt mì Ý.
Do hôm nay bị tập kích, phần lớn người sợ hãi nên chả có khẩu vị, biểu hiện của Kỳ Ngôn không nổi bật mấy.
Ăn xong, mọi người đi theo Lâm Gia đến hiện trường thí nghiệm vũ trụ của Fontaine I. Nhân viên nghiên cứu tại đây có một phần ba đến từ Turan, nên rất hoan nghênh nhóm bọn họ. Ngồi xem hết ba tiếng, sau khi về phòng thì cũng đến giờ ngủ.
Vấn đề đầu tiên là chuyện tắm rửa.
Biết ông chủ nhỏ có thói quen, nên Lục Phong Hàn chủ động: “Tôi ra ngoài chờ cậu.”
Kỳ Ngôn đặt tay lên nút áo, gật đầu: “Được.”
Lục Phong Hàn đóng cửa lại.
Anh dựa vào tường kim loại, đút tay vào túi, đứng lười nhác, tính theo thói quen phục dựng trận tập kích này thì đột nhiên nghĩ về Kỳ Ngôn.
Lúc nãy không ăn xíu nào chờ cậu tắm xong phải nhắc cậu ăn dịch dinh dưỡng. Hình như lần này đem theo vị trái cây, chẳng biết phù hợp khẩu vị bé bắt bẻ này không.
Người thì gầy, eo thì nhỏ, khi ấn nút, anh đứng sau Kỳ Ngôn cơ hồ thấy được hình dáng xương bả vai của cậu.
Như vậy mà còn ăn cơm không ngoan.
Suy nghĩ một chút thì cửa mở, Kỳ Ngôn lên tiếng: “Tôi tắm xong rồi.”
Lục Phong Hàn đứng thẳng, đi vào.
Đến phiên anh tắm rửa, Kỳ Ngôn không ra ngoài mà nằm trên giường: “Tôi không nhìn.”
Lục Phong Hàn cảm thấy không sao, anh cởi áo, đem áo trên tay bỏ vào sọt đồ dơ bên cạnh.
Anh có dáng người cân đối, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ, như có sức mạnh phi thường chờ bùng nổ. Hằng năm luôn ở vũ trụ nên làn da tái nhợt do thiếu ánh mặt trời, nhưng dù thế cũng không giảm khí thế lẫm liệt, ngược lại mang đến cảm giác như tượng điêu khắc thời Địa Cầu cổ, dù cánh tay hay đôi chân đều rất phù hợp tính thẩm mỹ của sức mạnh.
Không đề phòng mà nhìn thấy đường cong cơ bắp của Lục Phong Hàn, Kỳ Ngôn giật mình chớp mắt. Cậu không phải chưa từng thấy Lục Phong Hàn như vầy.
Tỷ như lúc Lục Phong Hàn thức tỉnh từ khoang trị liệu, tay anh kiềm chặt cổ cậu đè lên vách tường, thì trạng thái cũng không khác gì. Nhưng không rõ vì đâu, lần này hơi khác, ánh mắt cậu chỉ dám nhìn thoáng, rồi dời đi chỗ khác.
Trên thực tế, việc nhìn một cái hay nhìn nhiều cái thì với cậu cũng không có gì khác. Chỉ cần xem qua là cậu đã nhớ kỹ.
Vì thế, khi cúi đầu xem thiết bị đầu cuối cá nhân, cậu nhớ đén hình ảnh vừa thấy lần nữa.
Cậu đem sự kỳ lạ này kết luận rằng: mình hiếu kỳ với người không giống mình.
Giường trong phòng giống Lục Phong Hàn nghĩ, rất nhỏ. Nếu anh nằm thẳng thì không có chỗ cho Kỳ Ngôn. Nên anh nằm nghiêng, chừa ra một chỗ nhỏ, vỗ vỗ: “Câu ngủ ở đây.”
Kỳ Ngôn vừa uống xong một ống dịch dinh dưỡng vị đào, hơi hối hận vì đề nghị ngủ chung của mình – giường quá nhỏ, cậu nhìn ra nếu nằm chung với Lục Phong Hàn, căn bản không có khoảng cách.
Nhưng lời nói ra rồi không thể thu hồi, cậu mặc bộ đồ ngủ rộng th ùng thình, lướt qua Lục Phong Hàn, đến vị trí được chừa lại nằm xuống.
Cậu vô thức nín thở.
Lục Phong Hàn phát hiện, cười trêu: “Ngủ cùng tôi trên một cái giường làm cậu khẩn trương? Thở đi, tôi cũng đâu có ăn cậu.”
Kỳ Ngôn phát hiện mình nín thở, thả lỏng rồi hít sâu.
Hơi thở của Lục Phong Hàn theo mũi mà đi vào thân thể.
Cậu khó hình dung được hơi thở của Lục Phong Hàn như thế nào, rất lạnh, rất cứng, sắc nhọn, có mùi thuốc súng không tan, bén như một con dao sắc. Đối với phần lớn mọi người thì cái này có tính xâm lược quá mạnh mẽ, làm người ta e ngại, rời xa.
Cậu lại rất thích, không thể khắc chế mà sa vào.
Lục Phong Hàn chuẩn bị nói chuyện phiếm giúp Kỳ Ngôn đỡ khẩn trương, nhưng nghĩ mãi không đào được đề tài gì đành lôi chuyện tập kích hôm nay ra bàn: “Cậu có biết lí do vì sao ba chiếc phi thuyền kia tập kích pháo đài không?”
Kỳ Ngôn không dám nhìn anh, chỉ lắc đầu: “Không biết.”
“Bản gốc của hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền của Liên Minh đang ở đây. Mục tiêu của quân Phản Loạn là cái này. Nhưng hiện giờ có lẽ đã được đưa đến Leto.”
“Hệ thống điều khiển trung tâm?” Kỳ Ngôn khẳng định: “Dù bọn họ có cướp được cũng không dùng được.”
Lục Phong Hàn nhướng mày: “Lí do?”
Kỳ Ngôn đáp: “Hệ thống đó có “khoá” rất phức tạp, không có “chía khoá” thì không mở được, không dùng được.”
Lục Phong Hàn muốn hỏi tại sao cậu biết, nhưng cuối cùng không hỏi gì cả.
Vừa nói xong anh phát hiện không phải do mình không có tài kể chuyện mà do những thứ anh trải qua cậu không từng tham dự.
Nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
Mấy đêm rồi luôn thức khuya nên cậu bị thiếu ngủ, vừa dựa vào Lục Phong Hàn thì cơn mệt mỏi ập đến.
Lục Phong Hàn đang suy tư xem có nên nói chuyện khác không thì thấy mí mắt của Kỳ Ngôn đã nhắm lại, hơi thở đều đều, ngủ rồi.
Lục Phong Hàn tắt đèn, cũng nhắm hai mắt lại.
Chẳng qua anh ngủ không được sâu. Lúc mới lên giường Kỳ Ngôn nằm ngủ rất quy củ, không biết từ khi nào đã chui vào lòng anh, chóp mũi dán vào bên cổ anh, mỗi lần hô hấp trong lòng anh đều ngứa.
