Câu nào? Là câu thích và không nỡ kia sao?
Mạnh Hạc Đường ngơ ngác nhìn hắn, trái tim lạnh xuống đến cực điểm, thật ra y sớm nên phát hiện ra những lời đó là không thể nào, thật nực cười là lúc nãy y còn tin nữa chứ, thậm chí còn vì những lời đó mà ngốc nghếch động lòng, hóa ra cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.
Từ từ lấy lại tinh thần, Mạnh Hạc Đường thế mà không nổi giận, chỉ hơi tự giễu cúi đầu mỉm cười, y thật sự rất kiên cường, cố nén để không bật khóc, bị lợi dụng như vậy dù có đau lòng vô cùng nhưng vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười, thoải mái lắc đầu với Cửu Lương: ”Không sao, ta có thể hiểu.”
Chuyện bản thân lo nhất cuối cùng cũng xảy ra, tiên sinh tin là thật rồi…
Đôi mắt lạnh nhạt của Châu Cửu Lương khẽ run lên, y càng như vậy thì Châu Cửu Lương càng cảm thấy tự trách, không hiểu sao trái tim cũng đau đớn, hơi nhíu mày, chuyện đã tới nước này rồi, dứt khoát mượn cơ hội này nói ra luôn thôi.
”Tiên sinh, ta không sợ nói thật lòng cho huynh biết, ta với huynh chỉ là bèo nước gặp nhau, không có giao tình gì, càng khoan hẳn nói đến tình cảm gì đó, sở dĩ lúc trước ta giữ huynh lại cũng là vì thành toàn cho sư ca, sau đó cũng chỉ là vì để sư ca yên tâm rời đi, huynh ấy không cần phải liên lụy cả đời vì ta, huynh cũng vậy, huynh hiểu không?”
Tuy nói là có thể hiểu, nhưng trong lòng Mạnh Hạc Đường ít nhiều vẫn hơi khó chịu, cắn thật chặt môi dưới, khẽ gật đầu: ”Ta hiểu.”
”Không, huynh không hiểu.” Châu Cửu Lương nói, lần nữa nhìn về phía y lúc này đã khôi phục lại dáng vẽ hờ hững nhưng ánh mắt vẫn không đánh mất sự dịu dàng, rõ ràng là khóe miệng cong lên nhưng trong đáy mắt lại không có chút ý cười nào.
”Huynh không hiểu, ta bệnh lâu năm dài tháng, giữ lại hơi thở này không biết đến khi nào thì chết, nỗi lo trong lòng ta chỉ có nếu hôm nay ta nhắm mắt lại rồi thì ngày ai còn có thể mở ra nữa không, những cái khác ta không có sức đâu mà nghĩ nhiều.”
Mạnh Hạc Đường rất nghiêm túc nghe hắn nói, nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nhỏ giọng hơn, khẽ gật đầu: ”Ta biết.”
Y là người thông minh, huống chi đã nói rõ đến vậy rồi, chắc hẳn y cũng thật sự hiểu rồi, Châu Cửu Lương khẽ thở dài, ít nhiều vẫn có chút không đành lòng, hơi rủ mắt xuống, vươn tay về phía y: ”Đến đây.”
Mạnh Hạc Đường hơi do dự một lát rồi mới nghe lời đi đến trước mặt hắn, lại không dám nắm lấy tay hắn, Châu Cửu Lương khẽ thở dài, thu tay lại vỗ vỗ một bên giường: ”Ngồi xuống đi.”
Mạnh Hạc Đường lén liếc nhìn hắn, mặc dù cuối cùng vẫn nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng cũng chỉ ngồi bên mép, không dám tựa vào quá gần hắn.
Châu Cửu Lương áy náy nhìn y, dịu dàng hỏi: ”Lúc nãy ta phát bệnh có phải đã làm huynh sợ rồi không?”
”Không có.” Mạnh Hạc Đường vội vàng lắc đầu, lại cứ cúi đầu không dám nhìn hắn.
Châu Cửu Long hơi đảo mắt, lại hỏi y: ”Vậy lời ta vừa nói làm huynh sợ à?”
”Cũng không.” Mạnh Hạc Đường lại lắc đầu, lần này cúi đầu còn thấp hơn.
Châu Cửu Lương khẽ thở dài, lại dịu dàng hỏi: ”Chung quy là ta có lỗi với huynh, huynh muốn tiếp tục ở lại hay là muốn về nhà?”
”Ta không về nhà đâu!” Mạnh Hạc Đường vội kêu lên, nhận ra mình hơi thất thố nên vội cúi đầu xuống: ”Ta, ta muốn ở lại.”
”Tại sao?” Châu Cửu Lương hỏi y, không đợi y trả lời, nói bằng giọng suy đoán trước: ”Là vì sính lễ của nhà họ Dương? Nếu đúng là thế thì huynh không cần phải lo, ta tự khắc sẽ giúp huynh giải quyết.”
Mạnh Hạc Đường trộm nhìn hắn, do dự một chút vẫn nói thật cho hắn biết: ”Nghèo cho sạch, rách cho thơm, cha tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ thuở nhỏ ông ấy đã dạy ta dù có cận kề cái chết cũng không nhận bố thí, bệnh tình của mẹ nguy kịch, cha đến bước đường cùng rồi mới bắt ta đổi, ta không làm được gì, chuyện duy nhất mà ta có thể làm cũng chỉ là cố gắng cầm tiền này cho cha yên tâm, cho nên mặc kệ là khó khăn khổ sở bao nhiêu, ta đều muốn ở lại.”
”Nếu cậu không thích ta, có thể để ta làm người hầu, nhưng xin đừng thương hại ta, ta…” Giọng của Mạnh Hạc Đường càng ngày càng nhỏ, dường như không dám nói, xoắn xuýt một lát mới dùng âm lượng gần như là im bặt mà nói: ”Ta cũng không cần thương hại.”
Những lời này của y quả thật khiến Châu Cửu Lương kinh ngạc, lúc trước chỉ là có thể nhìn ra được từ ánh mắt y rằng y là người có lập trường, nhưng không ngờ rằng y nhẫn nhục chịu đựng như thế đúng là vì sự cứng cỏi này.
Châu Cửu Lương nhẹ nhàng nắm chặt lấy đôi tay đang đặt trên đầu gối của y, khẽ mỉm cười với y: ”Huynh không phải người hầu, huynh là phu nhân của ta, chủ nhân của bọn họ.”
Hắn có ý gì? Rõ ràng đã nói là không có tình cảm gì chứ đừng nói tới thích, vậy đây là có ý gì? Mũi của Mạnh Hạc Đường thấy hơi chua xót, có chút kháng cự thoáng giãy dụa một lúc, muốn rút tay mình lại.
Trái lại Châu Cửu Lương càng nắm chặt hơn, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt y mà hứa hẹn: ”Huynh yên tâm, yên tâm mà ở lại, chỉ cần ta còn sống ngày nào thì sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp huynh.”