“Hoàng hậu cũng không phải là khí hư thể nhược bình thường mà là âm trung lạnh lẽo, tử cung quá lạnh. Cái gọi là hàn thủy chi địa, thảo mộc không mọc được, trọng âm chi uyên, ngư long không ở được. Tuy rằng tinh của nam tử rất nóng nhưng hàn khí trong cơ thể đã lâu ngày, tử cung lạnh lẽo, hoàng hậu sao có thể thụ thai?”
(hàn thủy chi địa: vùng đất quá lạnh; trọng âm chi uyên: vực sâu âm u)
“Ngự y kê đơn thuốc bổ khí, bản cung đều uống đều đặn…..”
“Có thụ được thai không quan trọng cốt ở tim thận, trên nối với tim, dưới nối với xương cốt, tử cung lạnh lẽo, là do nhiệt trong tâm quá ít, nhiệt trong thận bị suy. Nhiệt trong tim, thận không đủ, bổ khí thì có tác dụng gì? Mấy Ngự y kia, bụng dạ khó lường, chẳng qua cũng chỉ là một đám lang băm.” Kỳ thần y lộ ra vẻ mặt khinh miệt, lãnh đạm nói.
“Thần y nói có lý, nhưng Vận quý phi độc sủng, thánh quyến đã nhiều năm không lâm, cho dù thân mình bản cung trở nên tốt, cũng không có cơ hội. Bản cung sao có thể không biết, trên dưới triều đình, đã sớm đồng ý cho Hàm nhi của Vận quý phi đăng cơ, các Ngự y, sao có thể tận tâm tận lực? Thôi bỏ đi! Hoàng Thượng trăm năm sau, bản cung……..nguyện đồng miên cùng hắn.” Hoàng hậu thở dài trĩu nặng.
(đồng miên: cùng ngủ, trong trường hợp này có thể hiểu là cùng yên giấc nghìn thu)
Kì thần y lúc này lại khẽ cười “Hoàng hậu, xin hãy cho những người khác lui xuống.”
“……Hương Tú, các ngươi đều lui xuống đi!”
“Vâng, nương nương.”
Đợi mọi người đã ra ngoài hết rồi, Kỳ thần y mới tiến tới phía trước, giơ tay vén mành che ra, bàn tay nhoáng một cái, đã biến ra một bình sứ cùng một viên đan đỏ thắm.
“Đan dược bên trong này, Hoàng hậu dùng lúc mặt trời mọc hàng ngày mới có thể hấp thụ được dương khí của thiên địa, bổ sung cho tim thận, đánh tan hàn khí trong tử cung. Về phần đan dược màu đỏ này……đợi lúc cùng Hoàng Thượng, hãy đặt vào trong hạ thể. Chuyện về đan dược này, Hoàng hậu tuyệt đối không thể nói cho người thứ hai biết, về phần dùng hay không, đều do Hoàng hậu quyết định.”
Kỳ thần y giao mấy thứ này cho Hoàng hậu xong liền lập tức xoay người rời khỏi tẩm cung của Hoàng hậu. Hoàng hậu bán tín bán nghi, cất đan dược thật kĩ càng, nhìn hướng Kỳ thần y rời khỏi mà xuất thần. Nàng tự dưng có cảm giác Kỳ thần y và thiếu niên yêu hồ khả ái kia có vài phần tương tự, ngay cả khí tức cũng giống nhau, nhẹ nhàng, mơ hồ.
“Tiểu gia hỏa đáng thương…..ai…….”
Hoàng hậu rất nhớ thiếu niên yêu hồ đã ở trong cung vài ngày kia. Thiếu niên vào cung từ lúc nào, nàng cũng không rõ, nàng chỉ biết thiếu niên này là do Hoàng Thượng đưa từ ngoài cung vào, dáng vẻ tuấn tú, tính tình lại hoạt bát, rất thích mấy thứ đồ tinh xảo, hoặc mấy thứ đồ cổ. Hoàng Thượng vì muốn làm cho hắn vui, liền ban rất nhiều kỳ trân dị bảo cho hắn, đặc cách cho hắn có thể tùy ý ra vào các điện trong hoàng cung, có thể chọn bất cứ thứ gì hắn thích. Thiếu niên có một lần đi tới tẩm cung của nàng, rất thích chiếc khóa bát quái trên người nàng, nhưng không hề đoạt lấy mà chỉ chớp chớp mắt nhìn bát quái kim tỏa nàng đeo trên cổ. Nàng thấy thiếu niên này khả ái, vui tươi, vì vậy liền tháo khóa bát quái xuống cho hắn xem. Sau này, thiếu niên thường xuyên tìm tới nàng, chỉ cần có thể cầm khóa bát quái trên tay là có thể nhìn ngắm cả ngày.
Nàng cảm giác mình như đang được chơi đùa với đệ đệ, ngôn ngữ hành động ngây thơ của thiếu niên luôn làm nàng cảm thấy vui vẻ, Hoàng Thượng bởi vậy cũng thường xuyên giá lâm tẩm cung của nàng, thậm chí còn ngủ lại….. Thiếu niên này, là cứu tinh của nàng. Thực ra, nàng đã sớm phát hiện ra thiếu niên chính là hồ yêu nhưng thiếu niên ngoại trừ nhảy nhót tìm thứ chơi đùa trong hoàng cung ra thì cũng không hề thân cận với Hoàng Thượng và những người khác, sao có thể hại người?
Nàng vẫn luôn cho rằng những ngày như vậy có thể mãi bình yên, tốt đẹp, tận đến khi ngày đó chuyện xảy ra, nàng nghe nói vào ban đêm, khi Hoàng Thượng đang ở cùng Vận quý phi, phương sĩ cùng cung nhân (xạ thủ), thị vệ bắt được một con bạch yêu hồ, còn tàn nhẫn lột sống da của tiểu yêu hồ, chỉ là tiểu yêu hồ kia đã chạy thoát. Tựa như có người trước mặt đổ một chậu nước lạnh lên người, nàng rét lạnh từ trong ra ngoài. Nàng biết, thiếu niên kia sẽ không còn trở về chơi với nàng nữa, hạnh phúc nàng khó có được kia, cũng đến lúc kết thúc.
Nếu không phải Thái Hậu là người bên nhà mẹ đẻ nàng, cực lực bảo vệ nàng, thì có lẽ Vận quý phi sẽ nhân cơ hội này mà truy cứu trách nhiệm, đổ hết lên đầu nàng. Đối với một tiểu yêu hồ vô tội đáng thương, Vận quý phi còn có thể tàn nhẫn như vậy, nếu là đối phó với nàng……. Nàng không dám nghĩ.
Hoàng Thượng bị dọa đến sinh bệnh, đã ngã bệnh còn không quên nhắc tới Vận quý phi “có công bắt yêu”. Hoàng Thượng đã nhiều lần tỏ thái độ muốn lập Vận quý phi làm Hoàng quý phi, nhưng vài lần đều bị Thái Hậu và thần tử nhà mẹ đẻ nàng ngăn cản. Nhưng Vận quý phi lần này, có đại công “hộ giá hộ quốc”, lại còn là mẫu phi của trưởng hoàng tử……. đây có lẽ chính là thứ gọi là số mệnh!
(hộ giá hộ quốc: cứu vua cứu nước)
Kỳ thần y vừa mới ra khỏi cung điện của Hoàng hậu liền ngay lập tức có một cung nữ tới truyền lời.
“Kỳ thần y, Vận phi nương nương thân thể không tốt lắm, muốn mời thần y bắt mạch cho nương nương.”
Kỳ thần y mỉm cười, tì nữ liền đỏ bừng mặt, đầu cúi xuống càng thấp, đi trước dẫn đường, rất nhanh đã tới tẩm cung của Vận quý phi. Vận quý phi đang ngồi ngay ngắn ở chủ vị, một thân hoa lệ, châu ngọc đẹp mắt. Cung nữ rất nhanh đã lui ra, còn đóng cửa lại, chỉ còn lại Vận quý phi và tâm phúc Hồng nhi.
“Nương nương dung nhan thật là tốt, ai có thể tưởng tượng là nương nương đã sinh hoàng tử chứ?” Kỳ thần y cười tuấn mỹ, cho dù là loại người như Vận quý phi cũng phải đỏ mặt, động tâm không thôi.
“Đúng vậy! Đáng tiếc, nếu có thể dùng tim yêu hồ làm thuốc thì đã có thể làm cho dung nhan không tàn phai, không già đi rồi!” Hồng nhi bên cạnh xen mồm.
“Đúng rồi……..Kỳ thần y, thân thể Hoàng hậu nương nương….” Vận quý phi thuận miệng hỏi, thò tay ra để Kỳ thần y bắt mạch cho.
“Hoàng hậu khí huyết quá yếu, cả đời không thể mang tử tự.”
“Ha ha ha………ha ha ha……..Hồng nhi……..Hồng nhi……..Ngươi nghe thấy không? Đây đúng là tin tốt nhất từ trước tới nay!”
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương.”
“Ha ha ha……Hàm nhi của ta trong tương lai nhất định sẽ được sắc phong làm Thái tử, sẽ là chủ nhân của Hoàng triều này…… ha ha ha…….” Vận quý phi đắc ý cười ha hả, trang sức trên đầu lắc lư không ngừng.
“Nương nương, thần………còn có một phương thuốc uống này, có thể làm cho người trường sinh bất lão, còn có thể nắm được long tâm, chỉ là phương thuốc này hơi đặc biệt, không biết là nương nương có dám dùng hay không.”
“Hả? Phương thuốc thế nào?”
“Xin nương nương hay cho người lui xuống, đây là bí phương gia truyền của thần, tuyệt không thể để người ngoài nghe thấy.”
“Hồng nhi, ngươi lui xuống đi!” Vận quý phi khụ một tiếng, ngồi thẳng người. Tuy rằng Hồng nhi là tâm phúc của nàng ta, nhưng nếu nó cũng dùng phương thuốc kia, vậy không phải là mình tự nuôi một mầm tai họa bên người hay sao?
Hồng nhi hiểu được suy nghĩ của Vận quý phi nên cũng nhanh chóng lui xuống, trong tẩm cung chỉ còn lại Vận quý phi và Kỳ thần y.
Kỳ thần y lấy một gói giấy dầu từ trong áo ra, giao cho Vận quý phi.
“Nương nương, dược này cần dùng tâm huyết của nữ nhân trung thành ngay bên cạnh người làm thuốc, không ngừng thêm nước nấu đủ chín canh giờ, đợi đến khi nước chỉ lại có ba bát, lúc mặt trời lặn phải uống xong, thì có thể trường sinh bất lão, Hoàng Thượng cũng sẽ mãi mãi mê muội người, nói gì nghe nấy. Cho dù có bảo Hoàng Thượng hái sao trên trời xuống, hắn cũng sẽ đồng ý.”
“Tâm huyết?”
“Tức là máu ở tim. Nương nương, trăm ngàn lần phải nhớ rõ, nếu không phải là máu của nữ nhân, cũng không phải là người tuyệt đối trung thành bên cạnh người, người mà người tín nhiệm nhất, vậy thì thuốc này sẽ không có hiệu quả, nhưng…..cũng không tổn hại gì đến người cả.”
Vận quý phi nhìn vào đôi mắt sắc vàng của Kỳ thần y, cảm thấy bản thân có thể hoàn toàn tin tưởng vị thần y này.
“Bản cung hiểu rồi, nếu phương thuốc này thật sự hiệu quả, bản cung nhất định sẽ có thưởng!”
“Đa tạ nương nương, thần cáo lui.”
Kỳ thần y hành lễ lui ra, đợi đến khi đã cách điện Quý phi một khoảng, trên mặt hắn chỉ còn một nụ cười lạnh.
“Hừ, Vận…..Quý phi……ngươi muốn được trường sinh bất lão………ta không chỉ khiến cho ngươi bất lão…….mà còn có thể khiến cho ngươi bất tử……ta muốn ngươi……muốn sống không được……muốn chết cũng không xong…….ha ha ha ha ha……”
Kỳ thần y, cũng chính là lão Tam Kỳ Ế nói thầm, hướng tới tẩm cung của Hoàng Thượng.
“Người làm tổn thương Thất Thất…… một người ta cũng sẽ không tha thứ……”
Khóa bát quái:
