Lúc ấy Đông Sinh bị một con dã thú không nhìn rõ hình thù vả bay, rồi bất tỉnh rất lâu dưới bóng cây. Sau đó ông Trịnh phải mang theo chó săn đến thì mới tìm thấy bọn họ.
Sở dĩ nói là “bọn họ” vì bấy giờ ông cũng tìm thấy cả Thủy Thời, mỗi tội Thủy Thời đã được bọc trong lớp da thú thượng phẩm và nằm bất động giữa đống cỏ khô mềm mại. Bên cạnh cậu còn có một chú ngựa đen cực kỳ đẹp mã, lưng ngựa thồ một cái sọt đựng rất nhiều đồ.
Chú ngựa nhỏ này không thân người, thấy người đến là nấp vội ra xa. Có điều lúc toán thợ săn cõng Thủy Thời rời đi, thằng nhóc lại lóc cóc bám theo sau. Mọi người đều tưởng nó chuyên chở vật dụng cá nhân của Thủy Thời nên không ai có ý kiến gì với nó.
Trái tim Thủy Thời đã nhảy loạn cào cào nhưng cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh, “Lúc ấy cháu xếp đồ xong thì lại nghĩ cũng không cần mang theo, nào ngờ bé ngựa tự mình mang đến. Thằng nhóc này từng được cháu giúp đỡ trên núi ấy ạ.”
Đông Sinh tin sái cổ: “Ha ha, nó cũng hiểu em có ơn với nó đó.”
Thủy Thời không có tâm trạng trả lời, các chú các bác đã tự giác quay lại bên đống lửa từ lúc thấy cậu trò chuyện với Đông Sinh.
Thủy Thời gượng đứng dậy và gọi Ngựa Con tới, Ngựa Con thấy Thủy Thời gọi mình thì không chần chừ nữa, nó vừa lúc lắc cái đuôi xinh đẹp vừa đến cạnh Thủy Thời, còn cọ đầu lên người cậu.
Thủy Thời vồn vã kiểm tra đồ trong hai chiếc sọt trúc cậu thường dùng nhất. Bên trong đựng một loạt da thú khô ráo và mềm mại mà Thủy Thời mới đem ra thuộc bên bờ suối nóng. Nằm gọn trong đống da mềm còn có hơn ba chục quả trứng xinh đẹp cậu cưng như báu vật.
Chiếc sọt còn lại đựng quả phỉ và mấy cụm linh chi khổng lồ cậu chưa ăn hết, dưới đáy nằm bẹp dúm một đống lông sói dày. Mà, chiếc áo len cậu đan bằng lông sói cũng được cuộn tròn rồi đặt vào trong sọt.
Thủy Thời nhìn nó, sống mũi cay xè, hốc mắt nóng lên. Hồi lâu, cậu thầm mắng người ta trong bụng.
“Ngốc chết! Cái này là đan cho anh.”
Nhưng đã chẳng còn đường trở lại.
Chớp mắt, mọi người đã đến sông giáp ranh, rời khỏi lãnh địa của bầy sói Đông Sơn, đi đường tắt qua núi non trùng điệp và trở lại thôn Nhiệt Hà.
Nhìn từ lưng núi mới thấy thôn Nhiệt Hà khá rộng, chẳng qua địa hình không bằng phẳng, nhà đất bởi thế cũng được xây theo kiểu móc nối chằng chịt vào nhau, không theo hàng theo lối. Họ về nhà đúng giờ làm cơm tối, đây đó là những cột hơi lượn lờ bay lên qua ống khói, cảm giác như con sông vắt ngang thôn cũng tản nhiệt một cách bừng bừng sức sống.
Thôn Nhiệt Hà chú trọng phương hướng. Mùa đông, gió thổi hơi sương trên sông sang bờ đối diện, giúp cho thôn được sạch sẽ và ấm cúng. Cũng vì thế mà rừng cây ở bờ bên ấy được phủ một lớp băng sương dày, nhìn từ xa nom cực kỳ ảo mộng.
Nhiệt độ vùng này ấm hơn vùng Tây Sơn, Thủy Thời cởi tấm da cáo choàng đầu rồi đặt vào chiếc sọt trên lưng ngựa. Các bác trai đang rất phấn khởi, chuyến đi này hơi vất vả song chẳng phí công, quả là may mắn!
Ông Trịnh huýt gió rồi dẫn mọi người tiến về mạn đông thôn.
Trên đường họ đi qua rất nhiều nhà, nhà nào nhà nấy đều có mấy đứa trẻ con, chúng đã chảy nước mũi ròng ròng mà vẫn túm tụm trên mặt sông chơi con quay. Có phụ huynh ra gọi chúng về ăn cơm thì trông thấy đoàn ông Trịnh.
Một bác gái bưng bát khoai tây hầm hỏi: “Mấy hôm nay rét quá mà bác Trịnh vẫn lên núi đi săn hở?”
Ông Trịnh cười đáp: “Thím Bảy ăn cơm đấy à, chà chà, không phải đi săn mà là đi đón cháu nó, là ca nhi nhà anh Lâm ấy.”
Thím Bảy sửng sốt. Nhà gã Tôn đã sớm mồm mép tép nhảy chuyện toán thợ săn của thôn Nhiệt Hà sang bên Viễn Sơn làm loạn, mỗi tội Nhiệt Hà toàn tự cung tự cấp, người dân đoàn kết với nhau, tương đối bài ngoại; chưa kể bọn họ rất biết ơn cha Thủy ca nhi sống có tình người, từng nướng thịt thú rừng săn được để tiếp tế cho bà con những lúc mất mùa. Trong số các gia đình được ông giúp đỡ có nhà thím Bảy, nhà thím còn mỗi thím với một ca nhi.
Lúc hay tin, thím Bảy và nhiều bà con khác cũng muốn đến Đông Sơn nhưng bị ông Trịnh phản đối. Nay thấy Thủy ca nhi khỏe mạnh trở về, hốc mắt đỏ lên, thím vội vàng chạy lại.
“Ca nhi tội nghiệp của tôi, con còn nhớ mợ Bảy không con?” Thím chẳng nói được mấy câu đã bắt đầu rơm rớm nước mắt, mọi người an ủi mãi, sau phải bảo để dẫn Thủy ca nhi về nhà trước thì mới tách được thím ra.
Trước khi đi thím Bảy còn khăng khăng dúi bát khoai tây nóng hổi cho Thủy Thời, dặn cậu không ăn thì dùng ủ tay cũng được.
Thủy Thời lớn lên trong thời đại công nghiệp, với tình trạng của mình, cả ngày cậu chỉ có thể hoặc ở trong phòng hoặc đi bệnh viện hay siêu thị là cùng, do đó cậu chưa từng được người ngoài đối xử niềm nở thế. Thủy Thời vừa xấu hổ vừa bối rối nhưng vẫn ngoan ngoãn cảm ơn, còn ăn một miếng khoai tây to trước mặt thím Bảy làm thím cười rạng rỡ.
Đoàn người tiếp tục đi. Một nàng dâu trẻ mặt tròn đứng ngoài sân nhìn thấy họ, hai mắt sáng bừng lên, nàng vội chạy vào nhà gọi, “Mẹ ơi! Cha với cậu ba về rồi, hình như còn dẫn theo ca nhi nữa!”
Mấy tiếng bát lạch cạch vang lên trong nhà, ngay kế đó là một đám người ùa ra chào đón.
Và cứ vậy, Thủy Thời một tay dắt Bé Ngựa Đen, một tay bưng bát khoai tây được mọi người dẫn vào nhân gian đậm mùi cuộc sống.
*
Tại vùng Đông Sơn tĩnh lặng.
Đã qua ngày rằm, mặt trăng sáng mờ treo cao giữa bầu trời khuya khoắt.
Phù Ly nằm sấp tại một vị trí lưng chừng núi và đưa mắt nhìn theo toán người khuất bóng dần dần. Tóc hắn bị gió thổi lòa xòa, để lộ ra khuôn mặt góc cạnh và cặp mắt vàng hắt sáng âm u trong đêm tối.
Tay hắn để trần, da thú dưới thân toàn vết máu. Sau lưng hắn là một đoàn sói trắng lẳng lặng trông coi. Nhưng chúng cũng đứng cách xa Phù Ly, không một con sói nào dám lại gần Phù Ly lúc này.
Ngoại trừ một bà sói lớn tuổi. Bước chân đã chậm của bà không thể ngăn người ta nhìn ra trí khôn và sự hiền từ ở bà.
Phù Ly quay đầu một cách phòng bị, răng thú lộ ra, nhưng khi thấy là “mẹ”, hắn lại cố gắng kiểm soát thú tính cồn cào trong cơ thể hắn.
Bà sói, bằng ánh mắt thương yêu và trìu mến, đã phớt lờ sự hung hãn của Phù Ly để cọ đầu lên mặt hắn. Đoạn bà khuyên nhủ hắn bằng thứ tiếng sói đơn giản phát ra trong cổ họng.
“Đi theo, con, là người, giống vậy.”
Nghe được câu nói này, nhịp thở của Phù Ly trở nên gấp gáp. Nhưng đến khi ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao, lại cúi đầu nhìn máu đông trên cơ thể và hai bàn tay mọc ra móng tay nhọn hoắt, hắn bổ nào xuống núi, bóng dáng khuất dần giữa những tán cây to.
Bà sói nhìn theo bóng hắn, ánh mắt xót xa, bên tai còn quanh quẩn câu trả lời bình tĩnh của Phù Ly ban nãy.
Hắn nói rằng, “Không, ta là dã thú.”
___________
Tác giả có lời: Không những vợ chạy, mà còn phải xếp hành lý cho vợ, thậm chí là tiễn vợ suốt chặng đường luôn! Hahahaha
