Sắc mặt Cố Niệm cứng ngắc.
Dì thở dài một hơi, “Nhanh chóng đi đón Phán Phán về thôi, để tránh có nhiều việc.”
Phán Phán khóc rất lâu, con mắt hồng hồng. Có phải mình bị lừa bán rồi không? Cô giáo bán mình cho chú này rồi.
Tống Hoài Thừa ngồi ở trên ghế salon, Phán Phán ngồi ở bên tay phải anh, “Có đói bụng không? Ở đây có bánh ngọt.”
Phán Phán lắc đầu, “Tôi phải về nhà.”
“Chú nhìn không hiểu, con đừng ra dấu nữa,”
Miệng Phán Phán dài ra, nhưng chỉ nói không nên lời, nước mắt con bé nhanh chóng rơi xuống.
“Phán Phán…” Anh gọi tên của con bé, “Vì sao con lại không nói chuyện vậy?”
Cố Phán lắc đầu, dốc sức liều mạng khoa tay múa chân, y y nha nha, nước mắt ào ào rơi xuống.
“Đừng khóc.” Tống Hoài Thừa nhíu mày, “Chú không phải người xấu, chú là…” ba ba hai chữ này anh không biết làm sao nói ra khỏi miệng.
Tống Hoài Thừa gọi một cuộc điện thoại cho Lê Hạ, “Cậu có thời gian không? Tới đây một chuyến.”
Lê Hạ khẩn cấp chạy tới đó, đột nhiên nhìn thấy Cố Phán hắn lắp bắp kinh hãi, “Hoài Thừa, không phải cậu đã cướp con bé về chứ?”
Phán Phán nghe xong thì nhanh chóng dậm chân, chạy ra phía cửa ra ngoài. Nhưng con bé không thể mở cửa.
“Cậu giúp tôi dỗ dành con bé, nó khoa tay múa chân cái gì tôi nhìn không hiểu.”
“Sao cậu không tìm cái ngôn ngữ của người câm người điếc ấy, tôi xem cũng không có hiểu.” Lê Hạ và Phán Phán từng có gặp mặt một lần, đi lên xem thử, “Phán Phán, còn nhớ chú không? Mẹ con dẫn con đến nhà chú đó?”
Phán Phán dụi dụi mắt, gật gật đầu, “Con nhớ.”
“Chút nữa chú sẽ đưa con về nhà, có được không?”
Phán Phán đưa mắt nhìn Tống Hoài Thừa, đáy mắt rõ ràng che giấu sợ hãi.
“Có chú ở đây, chú và mẹ con là bạn tốt.”
Cố Phán nhỏ giọng nức nở
Lê Hạ nhìn về phía Tống Hoài Thừa dựng lên một chữ V chiến thắng. “Cậu sai người mang con bé về, không sợ Cố Niệm sốt ruột sao?”
“Con bé là con gái của tôi.”
“Tôi biết. Nhưng mà…”
Vẻ mặt Tống Hoài Thừa kiên quyết, “Không có nhưng mà.”
Lê Hạ thở dài một hơi, “Hoài Thừa, trong lòng cậu vẫn còn Cố Niệm.” Hắn nói một cách khẳng định.
Ánh mắt Tống Hoài lạnh lẽo, chuyển chủ đề, “Cậu ở nước ngoài lâu rồi, có quen biết bác sĩ nào về phương diện này, bốn tuổi vẫn chưa nói chuyện không?”
Lê Hạ nhún vai, “Làm sao tôi biết được.”
Lông mày Tống Hoài Thừa cau lại, đi đến trước mặt Cố Phán, “Phán Phán…” nhìn thẳng con bé. Khoảng cách gần như vậy, giống như trước mặt mình là tấm gương, khiến cho người khác nhìn ra được bọn họ là cha con.
Cố Phán co người lại một chút.
Điện thoại di động của anh vang lên, là Cố Niệm gọi đến.
“Tống Hoài Thừa, anh ở đâu?”
Tống Hoài Thừa cầm điện thoại không lên tiếng.
“Tống Hoài Thừa, anh mang Phán Phán đến nơi nào?”
Khóe miệng Tống Hoài Thừa giật giật.
Bên tai lại truyền đến âm thanh, “Tống tiên sinh, cầu xin anh đừng tổn thương Cố Niệm và con bé.”
Trán Tống Hoài Thừa nổi gân xanh, “Lục Diệp Thanh…” anh nhớ kỹ tên hắn. “Đưa điện thoại cho Cố Niệm nghe, chuyện của tôi và cô ấy không đến phiên anh quản.”
“Tống Hoài Thừa, anh nổi điên làm gì? Phán Phán đang ở đâu? Đến cùng anh có nhân tính hay không thế?”
“Cô dám mắng tôi, tôi sẽ khiến cho cô vĩnh viễn không thấy được con bé.”
Cố Niệm nín thở: “Tống Hoài Thừa, anh đừng có như vậy. ”
Tống Hoài Thừa cảm giác được quần bị túm lại, cúi đầu nhìn, Phán Phán chẳng biết lúc nào đã chạy đến bên cạnh anh, bàn tay nhỏ chặt chẽ túm lấy anh, “Tôi muốn mẹ cơ.”
Lục Diệp Thanh lái xe đưa cô đi, một đường chạy nhanh.
Đến nơi, cô còn chưa kịp có phản ứng, cô nắm thật chặt túi xách.
“Tôi vào cùng em.”
“Không! Diệp Thanh, tôi sẽ xử lý tốt.” Cô gọi tên của anh, lần đầu tiên, không gọi cả họ.
“Được, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Lục Diệp Thanh lo lắng vỗ vỗ tay của cô.
Cố Niệm ôm chặt túi xách đi vào. Ngọn đèn hành lang sáng rực, đèn áp tường ở hành lang so với đèn ở nhà bọn họ còn sáng hơn đẹp hơn. Đứng ở cửa, cô hít sâu một hơi, gõ cửa.
Cửa rất nhanh liền mở ra.
“Phán Phán đâu?”
Phán Phán vừa nghe giọng Cố Niệm, thân thể vèo một cái đã chạy tới. Cố Niệm liền kiểm tra con bé từ trên xuống dưới.
“Cô cho rằng tôi ngược đãi con bé?” Tống Hoài Thừa đùa cợt.
Cố Niệm đứng lên, “Tống Hoài Thừa, anh nổi điên cái gì?”
“Cô một mình nuôi con bốn năm, tôi một mình ở cùng con nửa ngày cũng không được sao?”
“Anh vô sỉ! Già mồm át lẽ phải! Căn bản là anh không muốn có đứa bé này! Anh chỉ hận ba tôi, hận nhà tôi hạnh phúc hơn nhà anh, anh không muốn tôi sống tốt?” Cố Niệm thở gấp.
“Lê Hạ, đưa con bé lên phòng.”
Lê Hạ bên cạnh sớm đã muốn chạy đi rồi, lúc này vội vàng ôm lấy Cố Phán.
Cố Phán không vui.
Cố Niệm khoa tay múa chân với con bé một lúc, “Ngoan, mẹ và chú có chút việc, đợi chút nữa dẫn con về nhà, chú Diệp cũng đến đang chờ ở bên ngoài.”
Tống Hoài Thừa nhìn không hiểu bọn họ đang nói gì, “Lê Hạ…”
Lê Hạ lập tức mang con bé lên phòng.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí ngưng đọng.
Tống Hoài Thừa ngồi xuống, anh cũng không có nói chuyện.
Cố Niệm nhìn đồ chơi trên bàn trà, trên bàn còn có bánh, trên mặt đất cũng có đầy đồ chơi, đều là những món đồ chơi mà con gái yêu thích. Cho tới bây giờ Phán Phán đều chưa từng được chơi những món đồ này.
Cô dần dần bình tĩnh.
“Tống tiên sinh, đến cùng anh muốn làm cái gì?” Cô lạnh lùng nhìn anh.
Tống Hoài Thừa nghênh tiếp cô, ánh mắt phức tạp, giống như muốn nhìn thấu cô. “Vì sao con bé không nói chuyện?”
Ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, sáng một góc phòng. Không biết sao Cố Niệm lại nhớ đến ngôi nhà cũ trước kia. Khi đó luôn có người đòi nợ, cô và dì bất đắc dĩ trốn từ thành phố đến nông thôn, ở nhờ nhà một người bạn cũ của dì.
Căn nhà đã ở vài thập niên rồi, vừa cũ lại vừa bị hỏng. Mùa đông lúc đó, gió lạnh thổi vù vù vào trong nhà, buổi tối ngủ lạnh đến phát run. Khi đó Phán Phán mới được bốn tháng, Cố Niệm đành phải cho con bé ngâm nước ấm. Nhưng có một lần cô ngủ thiếp đi, liền ngủ sâu, khi đó cô quá mệt mỏi. Kết quả khi tỉnh lại mới phát hiện, chân Cố Phán chân nước bị bỏng.
Cố Niệm đau lòng rơi nước mắt.
Ở đó mùa đông rất lạnh, hơn nữa lại rất dài.
Căn phòng ấm áp này kích thích trí nhớ đã ngủ say của cô.
Cố Niệm chỉ thấy đầu óc trống rỗng, “Vì sao con bé như vậy?” Cô lặp lại, giọng nói vô thức, “Anh muốn biết chứ gì, vậy tôi sẽ nói cho anh biết. Bởi vì tôi uống những thứ thuốc kia, hơn nữa lúc mang thai đã chịu quá nhiều kích động, dinh dưỡng trong thời gian mang thai không đủ.” Cô đứng ở đó, bóng dáng bị ánh nắng chiếu xuống thật dài, lặng im đơn độc.
“Không có tiền kiểm tra, lại có người luôn đuổi theo chúng tôi, chúng tôi cũng không dám xuất hiện, cứ như vậy, đến lúc con bé hơn hai tuổi, chúng tôi mới phát hiện vấn đề.”
Tống Hoài Thừa cảm giác được trái tim từng chút từng chút co rút đau đớn. Sao có thể như vậy: “Có tìm bác sĩ xem qua hay không?”
Cố Niệm nhếch khóe miệng, không biết vì sao hiện tại cô ngược lại rất bình tĩnh, “Xem qua rồi.”
Lông mày Tống Hoài Thừa siết chặt.
“Bác sĩ nói phải xem ý trời.”
Ý trời, có lẽ vĩnh viễn cũng không tốt, có lẽ một giây sau cũng có thể tốt.
“Tống tiên sinh, anh tin số mệnh ư?”
Tống Hoài Thừa vẫn không nói gì, cô nói tiếp, “Tôi tin. Tất cả tội ác đều có báo ứng.”
“Cô muốn nói Phán Phán như vậy là lỗi của tôi? Cố Niệm, cô cho rằng ba cô như vậy là do tai họa, cô có biết ba của tôi qua đời như thế nào không?”
“Ông ấy bị người ta lừa gạt hết tất cả tài sản. Nhưng vẫn hứa hẹn với đám công nhận đó, ông sẽ trả tiền cho bọn họ. Ngày hôm đó tại công trường, đất bay tung lên, ông ấy đứng ở nơi đó, từng chữ từng chữ hứa hẹn. Cần cẩu nâng hòn đá lên cứ như vậy rơi xuống người ông. Lúc tôi đến nơi, mắt của ông vẫn còn mở to. Cố Niệm, nếu cô nói là có báo ứng, nhiều năm như vậy, ba của cô có sao không? Cuộc sống của nhà cô có nhiều hạnh phúc không?”
Cố Niệm kinh ngạc, “Tôi không biết…”