Bình thường mấy người chị Lưu mà không được giao chỉ thị xác thực, cũng sợ bóng sợ gió, sẽ tận chức tận trách với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Tri Nhạc, nhưng sẽ không quá chủ động trong việc giao lưu. Chu Huy thì khác, bộ não khôn khéo của anh nói cho anh biết, tương lai của tổng giám đốc cùng thiếu niên này có vô vàn khả năng, nhưng chiều nay anh không cần quay lại làm việc, vô duyên vô cớ có chút thời gian rảnh rỗi, tất nhiên sẽ kiên nhẫn, nhiệt tình hẳn lên.
Đương nhiên, dù không có những điều kiện đó thì hắn cũng vô cùng vui lòng dạy Tri Nhạc, chỉ vì Tri Nhạc thực sự dễ mến.
Tri Nhạc sợ người lạ, nhưng không né tránh như tránh rắn rết. Sau khi có chút nền móng, nếu đối phương có thiện chí, chủ động nhiệt tình hơn chút thì có thể dần dần giải tỏa nỗi bất an của cậu. Hai giờ sau đó, Tri Nhạc ở cùng Chu Huy, chỉ còn duy nhất sự rụt rè giữa những người không quen biết thôi.
Tri Nhạc học mọi thứ hơi chậm, nhưng vô cùng nghiêm túc, cũng rất thẳng thắn chịu khó, không hiểu chỗ nào thì hỏi chỗ đó, tuyệt đối không giấu dốt, còn dùng bút máy nghiêm túc ghi chép.
“Chu đại ca, chỗ này, trước tiên thế này, rồi nhấn cái này, đúng không?”
“Đúng. Chỗ này, sau đó chỗ này.”
Chu Huy đối mặt với ánh mắt chân thành tràn đầy tinh thần hiếu học của Tri Nhạc, trong lòng cảm thán, nếu em trai mình cũng ngoan như cậu, không, chỉ cần ngoan ngoãn cầu tiến bằng một nửa cậu thôi, đừng nói là tiền tiêu vặt, muốn cái gì cũng cho nó hết.
Khi chị Lưu tới hỏi Chu Huy có ở lại ăn tối hay không, hai người đang dốc lòng học tập dạy dỗ mới kinh ngạc phát hiện ra thời gian đã trôi nhanh như gió. Chu Huy đứng dậy tạm biệt, Tri Nhạc vẫn có chút thẹn thùng, so với lúc Chu Huy mới đến đã tốt hơn nhiều, thấy Chu Huy phải đi, thế mà cậu còn có chút lưu luyến.
“Về sau có vấn đề gì, có thể hỏi tôi lúc nào cũng được.” Chu Huy nói.
Tri Nhạc gật đầu, cách Chu Huy mấy bước, tiễn anh ra ngoài, đến cửa thì chợt nhớ ra gì đó, nói: “Tôi, có thể kết bạn với anh không? Nếu anh trai bận, thì, có thể tìm anh luôn.”
Chu Huy nghĩ một lát, nói: “Được chứ.” sau đó anh trao đổi phương thức liên lạc với Tri Nhạc, thêm bạn tốt.
Chuyện này khiến Tri Nhạc vô cùng vui vẻ, sau khi Thẩm Trình trở về, cậu bèn gấp không chờ nổi phải chia sẻ với hắn.
“Chu đại ca tốt quá. Bọn em thêm, bạn tốt rồi.”
Hôm nay Thẩm Trình về hơi muộn chút, Tri Nhạc đang đắm chìm trong niềm vui quen người mới, không hề nhận ra, càng không thắc mắc hay “oán giận” vì hắn về muộn, Thẩm Trình đưa mắt liếc cậu một cái, nghe thấy cái xưng hô Chu đại ca kia, khóe mắt khẽ giật một cái.
“Ừ, làm quen được một người bạn mới, chúc mừng cậu.”
Thẩm Trình cởi tây trang, không mặn không nhạt nói.
“Còn chưa tính là, bạn bè đâu. Anh ấy thực sự, rất tốt, dạy em, cả một buổi chiều đó.”
Thẩm Trình đi đến cạnh bồn rửa tay mở vòi nước ra, rửa tay rửa mặt, mặt gương trên tường phản chiếu khuôn mặt trầm tĩnh của hắn.
“Nhưng mà, anh vẫn là, tốt nhất!”
Tri Nhạc nhắm mắt theo đuôi, Thẩm Trình đi đâu cậu đi đấy, bám dính theo sau lưng Thẩm Trình, trong tay cầm khăn lông màu trắng khô ráo, hai mắt sáng như sao nhìn Thẩm Trình.
“Máy tính, điện thoại, máy tính bảng, em đều rất thích.” Tri Nhạc nói: “Cảm ơn anh. Còn để Chu đại ca đến dạy em, cảm ơn, anh là tốt nhất!”
Trên mặt gương trong suốt như pha lê, khóe miệng Thẩm Trình không nhịn được mà cong lên, một tay đưa ra nhận khăn lông trong tay Tri Nhạc, lau tay, nói: “Đúng không, còn tưởng……”
Hắn chợt khựng lại, cùng lúc đó, hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười của mình trên vách tường.
Thầm Trình đứng bất động, chăm chú nhìn chính mình trong gương, mày khẽ nhíu lại.
“Tưởng gì cơ ạ?” Tri Nhạc truy hỏi.
Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc trong gương, Tri Nhạc vô tội mà nghiêm túc, trong mắt như thể chỉ có hắn, mỗi một tiếng nói, cử động của hắn, đều được thu vào trong mắt Tri Nhạc.
Thẩm Trình lắc đầu, “Không có gì.”
Tri Nhạc ồ một tiếng, không phát hiện ra cái gì, cũng không truy hỏi nữa, như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, “Anh ơi, Chu đại ca là, đồng nghiệp của anh ạ? Đồng nghiệp của anh, cùng các bạn anh, có chê cười anh hay không ạ.”
“Chê cười cái gì?” Thẩm Trình hỏi.
“Thì, cười, đối tượng của anh là, một tên ngốc đó.”
Tri Nhạc gãi gãi đầu, mặt hơi nhăn lại. Trong thôn không có ai chê cười cậu, nhưng ra bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ gặp phải mấy người như vậy. Những đồng bọn lên trấn trên học tiểu học từng bị người ta chê cười thẳng mặt: “Thế mà cậu lại có đứa bạn là kẻ ngốc á?”
Đồng bọn của cậu cũng không vì vậy mà xa lánh Tri Nhạc, thậm chí còn cãi nhau với người kia một trận, nhưng chuyện này lại khiến Tri Nhạc hiểu rõ, bản thân mình ngốc, có lẽ sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt cho người khác.
Thẩm Trình không trả lời ngay.
“Anh ơi?”
Thẩm Trình chậm rãi lau khô vệt nước trên tay, sau đó mở miệng.
“Thứ nhất, không ai dám chê cười. Thứ hai, cậu cũng không phải đối tượng của tôi.”