Cam Hiểu Đan run rẩy đi mấy bước về phía trước, quay đầu nhìn Sở Thiên Tầm với đôi mắt đỏ hoe.
“Đi!” Sở Thiên Tầm không nhịn được nhíu mày: “Nếu hôm nay cậu không chém được một đao trên người nó thì mình sẽ mém cậu lại trên đường.”
Cam Hiểu Đan bật khóc, cô vừa khóc vừa vung con dao làm bếp leo lên trước.
Ma vậy bị mọi người vây công, bị thương khắp nơi, phát ra tiếng kêu bén nhọn chói tai.
Cam Hiểu Đan lao tới bên cạnh cơ thể của nó, hét còn lớn hơn so với ma vật, vung dao chém lung tung lên người ma vật.
Phùng Thiến Thiến không chịu nổi tiếng gào thét chói tai của Cam Hiểu Đan liền che kín tai lại, quanh người cô bé hiện lên mấy đồng tiền xu, chậm rãi kéo dài trong không khí, biến thành những chiếc kim dài nhọn.
Mấy cây kim lóe lên trong không trung, phát ra tiếng xé gió vùn vụt, xuyên thẳng vào tim đóa “Thịt hoa” kia, lại từ trong ngực ma vật bay ra.
Sở Thiên Tầm nhìn trận chiến nghiêng về một bên trước mắt.
Ma vật bình thường lực tấn công thấp, chỉ cần khắc phục được nổi sợ trong lòng, thì chiến thắng chúng nó không phải việc gì khó.
Cô liếc mắt nhìn Diệp Bùi Thiên bên cạnh, hắn im lặng đứng nơi đó, không có ý định tham chiến.
Sở Thiên Tầm đương nhiên sẽ không xen vào chuyện của Diệp Bùi Thiên.
Năng lực của Diệp Bùi Thiên tăng lên càng chậm thì cô càng yên tâm hơn.
Đùng, đùng, đùng, tiếng bước chân thật lớn truyền đến.
Thân ảnh một con Độn hành giả khổng lồ xuất hiện ở cuối con đường.
Động tĩnh của nơi này đã thu hút đến con ma vật cấp 1 lợi hại nhất này.
Sở Thiên Tầm rút lưỡi đao ra, cúi người phóng nhanh đi, thân hình hóa thành một đường màu đen hướng tới ma vật khổng lồ.
Trong nhóm người bọn họ, trước mắt chỉ mình cô có năng lực nghênh chiến với ma vật cấp 1.
Nhưng phía sau cô lại có một người đuổi kịp.
Tốc độ của Sở Thiên Tầm đã gần đến cấp 1 đỉnh cao, nhưng người này chỉ kém cô mấy bước.
“Tôi giúp cô.” Một giọng nói trầm thấp vang lên ngắn gọn.
“Cẩn thận, lúc tốc độ của nó đột nhiên tăng lên thì sức mạnh sẽ rất lớn, điểm yếu chính là cái rốn.” Sở Thiên Tầm giải thích.
Bản thân cô lại có một ngày kề vai chiến đấu với Diệp Bùi Thiên, trong lòng Sở Thiên Tầm có một loại cảm giác kỳ quái.
Thiếu nữ áo đen phóng tới con quái vật to lớn lại cồng kềnh, đem lưỡi đao đâm chính xác vào phần bụng của Độn hành giả.
Độn hành giả vung bàn tay to lớn mập mạp lên, vỗ xuống.
Sở Thiên Tầm nhanh nhẹn né tránh, lại vòng quanh xuyên qua thân hình mập mạp của Độn hành giả.
Không trung nâng lên một mảnh cát vàng, ào một tiếng bao trùm hai mắt Độn hành giả.
Sở Thiên Tầm nắm lấy thời cơ Độn hành giả bị che mắt, đạp đầu gối của nó nhảy lên không trung, đâm liên tiếp vào rốn của nó.
Độn hành giả hét lớn một tiếng, hai chân đột nhiên ngồi xổm xuống.
Nó sắp lao tới!
Sở Thiên Tầm theo phản xạ mà tránh ra.
Không ổn, tim cô giật thóp lên, hướng Độn hành giả lao tới là chỗ đám người Giang Tiểu Kiệt.
Những người bình thường trong số họ không phải là đối thủ của Độn hành giả.
Độn hành giả mà lao đến, tùy tiện đập một phát là có thể biến mấy người bọn họ thành bánh nhân thịt.
Độn hành giả làm động tác đặc trưng chuẩn bị lao đi, nhưng lại không thể di chuyển.
Mặt đất dưới chân Độn hành giả nhô ra hai bàn tay to bằng cát vàng, nắm lấy mắt cá chân của nó.
Diệp Bùi Thiên đặt hai tay trước ngực siết chặt lại, hắn nhìn chằm chằm vào Độn hành giả, mồ hôi rịn ra trên trán, hắn chỉ giữ vững được một lát, bàn tay bằng cát vàng đã vỡ tan thành từng mảnh.
Nhưng đúng lúc đó, Độn hành giả vấp ngã, thân hình to lớn ngã rầm xuống đường lớn.
Độn hành giả thân hình to lớn, phần bụng cồng kềnh, một khi ngã sấp xuống thì không dễ đứng dậy.
Nó cố gắng lật mình dọc theo con đường, xô ngã cây cối và biển báo ven đường.
Sở Thiên Tầm không chịu buông tha, bám sát theo sau, không ngừng tìm cơ hội công kích vào bụng nó.
Cuối cùng, sau một hồi giằng co, con quái vật cấp 1 khổng lồ này đã bị giày vò đến chết.
Giang Tiểu Kiệt và Phùng Thiến Thiến vội vàng chạy đến giúp đỡ đã sớm hao hết dị năng trong lúc chiến đấu, cạn kiệt sức lực phải nghỉ ngơi.
Chỉ có Diệp Bùi Thiên kiên trì đi cùng Sở Thiên Tầm đến cuối cùng.
Hắn vẫn luôn dùng kĩ năng khống chế cát còn yếu ớt của mình, khéo léo hỗ trợ Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm đạp lên thi thể to lớn của Độn hành giả, dùng dao lấy ra ma chủng màu xanh lá.
Cô ngồi trên một chỗ cao nhìn xuống, sắc mặt Diệp Bùi Thiên trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, đang cúi người chống chân thở hổn hển.
Sở Thiên Tầm không thể không thừa nhận, bỏ lập trường của hắn qua một bên thì vị Diệp Bùi Thiên này đúng là một thiên tài chiến đấu.
Hắn không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, khả năng khống chế cát còn vô cùng yếu ớt, nhưng trong lúc chiến đấu hắn lại có thể nhanh chóng sử dụng thuần thục kỹ năng của mình, theo bản năng bắt lấy mọi cơ hội thoáng qua, khéo léo sử dụng năng lực của mình.
Không hổ là người đàn ông khiến toàn thế giới phải khiếp sợ.