Nó giống như là số phận vậy, cho dù có xảy ra tình huống gì, cô luôn có thể nhìn thấy anh đầu tiên. Bởi vì trong mắt An Phách Hòa, anh giống như một ngôi sao chói lòa, chiếu sáng toàn bộ thời kì thiếu nữ của cô.
Chàng trai có mái tóc nâu, mặc chiếc áo chẽn cùng màu làm cơ thể cao lớn của chàng trai được phô bày một cách tốt nhất.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua từng lớp lá cây rồi dừng trên mặt của chàng trai. Mồ hôi do vận động chảy từ trán xuống cổ. Chàng trai xoa tóc mỉm cười, mồ hôi trên người bắn ra, các omega đang ngồi xem cũng hét lên một cách điên dại, nhưng chàng trai chỉ nhìn về phía An Phách Hòa với ánh mắt đắc ý.
Dù chỉ nhìn lại một lần, nhưng cậu vẫn lóa mắt như thế… Triệu Cảnh mười sáu tuổi.
Triệu Cảnh quay đầu, ánh nắng bị phản xạ lại bởi bông tai màu bạc trên viền tai cậu. Cậu tiêu sái ném một quả banh vào lưới, song song với cú ném là tiếng hét chói tai của các omega. Trạng thái của An Phách Hòa lúc này giống như lúc cô chưa tỉnh lại sau thời gian ngủ trưa, tiếng hét chói tai kia truyền vào lỗ tai của cô rất thật, thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng ve kêu ở trên cây đối diện.
Tiêu Kiền ngồi bên cạnh nhìn cô với ánh mắt lo lắng, đưa tay đẩy đầu cô một cái “Kẹo bạc hà, cậu sao thế? Có phải lại tụt huyết áp nữa không vậy?”
Câu nói này của Tiêu Kiền giống như một câu thần chú kéo An Phách Hòa trở lại với hiện thưc. Tụt huyết á? Đây không phải là bệnh hồi trẻ của cô sau? Nhưng sau khi tốt nghiệp xong, cô không còn bệnh này nữa rồi.
Cô quay đầu nhìn Tiêu Kiền một cách máy móc, sao cậu lại mặc đồng phục vậy? Cậu đã là một bà cô già rồi đấy Kiền Kiền à!
Những thứ này không quan trọng, quan trọng là, quan trọng là… Mẹ nó! Tại sao tên khỉ Triệu Cảnh này lại xuất hiện trước mặt cô? Còn cmn không già nữa ché! Cô nên biểu hiện thế nào để thể hiện mấy năm nay mình sống rất tốt đây? Online chờ mọi người trả lời~
Được rồi, An Phách Hòa suy nghĩ thêm một lát mới phát hiện cái này không phải là điều cần chú ý! Điều cần chú ý nhất là cô muốn đi mua sắm và gặp tai nạn xe cộ đấy! Ơ? “Sao tớ lại ở đây? Trong nhà còn chưa tắt bếp đó!” An Phách Hòa kêu lên một tiếng, lúc này mới phát hiện mình đang cầm một bộ đồng phục trong tay, sau đó nhìn xuống dưới, tại sao cô cũng mặc đồng phục vậy? Cô không phải là người thích mặc đồng phục để thu hút sự chú ý của người khác!
An Phách Hòa cảm thấy toàn bộ thế giới đều im lặng, tiếng hét chói tai xung quanh đã bị cô ngăn ở bên ngoài, cô sợ hãi đánh giá khắp nơi. Cái mẹ gì thế này? Đám người quanh đây đều mặc đồng phục của trường Đế Quốc và Maria?
Tiêu Kiền vốn đang rất lo lắng đã bắt đầu cười lăn lộn trên mặt đất. Cô nàng đưa tay đè đầu An Phách Hòa lại, vuốt tóc cô nói “Kẹo bạc hà, có phải cậu mệt đến ngu rồi không? Cậu mà biết nấu cơm thì tớ sẽ viết ngược tên mình lại cho cậu xem luôn”
An Phách Hòa không trả lời, cô nhìn đồng phục trong tay, đây là đồng phục của trường Đế Quốc, tính theo size thì chủ nhân của nó hẳn là một alpha phát dục rất tốt. Cô đưa tay lên, dưới cổ áo có một chữ ‘Cảnh’ được thêu vô cùng xiêu vẹo.
Cô giống như cầm phải thứ gì đó rất nóng, cô buông áo ra. Đây là cô thêu lên áo của Triệu Cảnh năm mười sáu tuổi vì cậu luôn phàn nàn với cô rằng áo của cậu luôn bị người khác lấy nhầm. Hốc mắt An Phách Hòa trở nên ẩm ướt, cô đã trở lại năm mười sáu tuổi thật sao?
Cái năm cô biết yêu lần đầu, cũng là lần đầu cô nếm được mùi vị thất tình đó ư?
Đây nhất định là mơ! Đúng thế! Đây là mơ, nói không chừng cô đang còn nằm trong bệnh viện, còn những hình ảnh này chỉ là giấc mơ mà thôi. Lâm Nam đang làm gì đây? Có phải anh ấy đang lo lắng cho cô không?
Không được! Cô phải tỉnh lại!
An Phách Hòa ném đồng phục vào trong ngực của Tiêu Kiền đang ngẩn người, sau đó quay người chạy khỏi sân bóng rổ như điên.
Cô vừa chạy vừa cảm thấy tuyệt vọng. Nơi này rất quen! Đây là sân bóng được xây ở trường Đế Quốc, cô đã đến đây để nhìn Triệu Cảnh chơi bóng hàng vạn lần.
Trong mười bảy năm qua, An Phách Hòa gần như quên hết hình dạng của nó, nhưng chỉ cần nhìn lại, tất cả ký ức đều xuất hiện, không sai, không sai, đáng chết, tất cả mọi thứ đều giống như trước kia! Điều này không khoa học!
An Phách Hòa ôm đầu, mạnh mẽ xông về phía trước. Sau đó cô tông vào một lồng ngực mạnh mẽ, lồng ngực kia mang theo mùi hương mà cô quen thuộc vô cùng.
An Phách Hòa sửng sốt vài giây, sau đó một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen hơn vang lên “Xin lỗi, lúc nãy là tôi không để ý, cậu không sao chứ?”
Một bàn tay sạch sẽ xuất hiện trong tầm mắt của cô, bàn tay này rất quen, chỉ cần nhìn nó thôi cô đã biết chủ nhân của bàn tay này là ai… An Phách Hòa ngẩng đầu xác nhận chủ nhân của bàn tay đó…
Quả nhiên không sai… Đó là chồng của cô, Lâm Nam.
Lúc này Lâm Nam không có sát khí do liên tục đi chinh phạt nhiều năm cùng với sự nghiêm túc do ở trên cao lâu năm, gương mặt của anh còn mang chút non nớt, anh nhìn An Phách Hòa với vẻlo lắng.
An Phách Hòa không chìa tay của mình ra mà dùng tay che mắt lại. Trời ạ! Nếu Lâm Nam biết mình nằm mơ anh như vậy nhất định sẽ đánh chết mình luôn cho coi~
Đúng rồi, chỉ cần nhức đầu thì sẽ tỉnh lại thôi.
Nhất định phải tỉnh lại!
An Phách Hòa càng lúc càng bạo, cô nhảy dựng lên, mạnh mẽ nhéo mặt Lâm Nam “An Phách Hòa, tỉnh lại ngay!”
Gương mặt của chàng trai thay đổi, âm trầm như bầu trời tràn ngập mây đen, hai con ngươi của anh buông xuống, nhìn An Phách Hòa với vẻ mặt lạnh lùng. An Phách Hòa biết đây là vẻ mặt khi Lâm Nam tức giận.
Cô có thể thấy rõ gương mặt vốn trắng trẻo của chàng trai đã bị nhéo đến mức đỏ bừng, nhưng mà cô không thể tỉnh lại.
What the hell?
Cái mẹ gì đang xảy ra thế này?