– Bà mau ngồi dậy đi, chúng ta sẽ nói tiếp.
Dứt lời, Chu Hồng Ngân chầm chậm đứng dậy, Tiết Nhiên Ly đỡ bà ấy về ngồi lại chỗ cũ, bàn tay khô ráp vỗ nhẹ vào hai đầu gối, cô cố gắng phủi sạch đi vết dơ bẩn dính trên đầu gối cao quý của bà.
Chu Hồng Ngân thuận thế đưa tay bắt lấy tay cô, bà ôm chặt lấy nó, giọng run rẩy cầu xin:
– Chỉ cần cô kết hôn với con trai tôi, thì tôi sẽ cho cô mọi thứ, tiền tài, danh vọng tôi đều có thể cho được.
– Tại sao bà cứ phải nhất quyết cho anh ấy tái hôn?
Đêm qua Tiết Nhiên Ly có nghe lời giải thích từ Tiết Chính, nhưng bản thân cô vẫn là không tin, cho đến khi từ chính miệng Chu Hồng Ngân nói ra.
Tiết Nhiên Ly ngồi thẫn thờ trên ghế đẩu nhỏ khác, hai ngón tay cái xoắn xít vào nhau. Trí óc một mớ hỗn loạn.
Sơ lược vấn đề lại, nếu như không sinh ra một người con khác cho Mã Thiệu Huy, thì anh sẽ chết. Số phận của anh dính phải chòm sao Thái Tuế, thầy bói nói rằng cần phải có một đứa con nối dõi khỏe mạnh để áp chế đi khí lực của chòm sao sát tinh này.
Càng nghĩ càng thấy bấn loạn.
Chu Hồng Ngân nhìn thấy Tiết Nhiên Ly trầm tĩnh, bà sợ cô khó chấp nhận việc giao cả đời cho người mình chưa từng tiếp xúc và không yêu.
Có điều Chu Hồng Ngân vẫn sẽ không bao giờ biết được rằng, ngoại trừ bà ra, thì trên thế giới này vẫn còn có một Tiết Nhiên Ly yêu con trai mình bằng cả trái tim hèn mọn.
Thời gian ngưng đọng đôi chút, tiếng chuông báo thức từ điện thoại Tiết Nhiên Ly kêu lên, cô giật mình quay trở về thực tại.
Đã sắp tới giờ đi học. Tiết Nhiên Ly nói:
– Cho tôi chút thời gian suy nghĩ có được không?
Chu Hồng Ngân như bắt được vàng, vẻ mặt căng thẳng được giãn ra:
– Được, vậy một tuần có thể không?
– Có thể.
Nói xong, Tiết Nhiên Ly tiễn Chu Hồng Ngân ra ngoài. Trước đầu khu xóm nghèo nàn được nổi bật bởi chiếc xe sang trọng đặt ở phía trước.
Tiết Chính từ ghế tay lái vội vàng mở cửa đi xuống, sau đó theo bản năng quen thuộc cung kính chào Chu Hồng Ngân và mở cửa xe cho bà ấy.
Đóng cửa xe, Tiết Chính quay đầu nhìn đứa con gái mà mình đã cãi vã đêm qua sau thời gian dài gặp lại. Ông thở dài, vẻ mặt đầy phiền muộn khó có thể hiểu được.
Vẻ mặt khác biệt này không thể rơi vào mắt Tiết Nhiên Ly được, bởi vì khi vừa nhìn thấy ông ta, cô tỏ ra thái độ thờ ơ xoay người rời đi.
Bước chân lưu loát trở về căn nhà cũ thân thuộc của riêng mình. Tiết Nhiên Ly chuẩn bị sách vở đến trường Đại học thuộc hàng Top ở Tây Đô.
Ở Tây Đô phân biệt rõ ràng chế độ giàu nghèo và cả học thức. May mắn Tiết Nhiên Ly tuy không giàu có, nhưng cô có trí óc.
Từ nhỏ để được sự chú ý của gia đình, cô luôn dốc hết 200% sức lực trong việc học tập. Lúc thi đại học, bản thân cũng có thể đậu vào được ngôi trường danh giá có tiếng ở Tây Đô.
Trường Đại Học Đô Thiên có thể có nhiều người không giỏi nhưng họ giàu, còn người thuộc tầng lớp dưới một khi đã vào được đây thì tương lai sẽ có thể thay đổi ngoạn mục về đời sống sau này. Xem như là một bước để đổi đời.
Bởi vì là trường danh giá nên cho dù có các quý tử, tiểu thư không có đầu óc thì nhà trường vẫn sẽ mời các giảng viên chuyên nghiệp về giảng dạy. Điều kiện học tập lại vô cùng tốt.
Tiết Nhiên Ly theo học ngành Y, hiện tại cô đã ở gần cuối năm thứ tư, sắp tới sẽ tham gia thực tập và viết luận án tốt nghiệp. Chỉ cần qua được thời điểm đó, về sau sự nghiệp và gia cảnh của cô sẽ thay đổi hoàn toàn.
Có điều mọi khát vọng của cô đã bị khựng lại một bước….
Khi vào lớp học, cô gặp người bạn thân nhiều năm – Lý Nguyệt Vãn. Cô bạn nhìn sắc mặt Tiết Nhiên Ly không tốt cho lắm, khác biệt với dáng vẻ hoạt bát mọi lần nên liền hỏi thăm:
– Có chuyện gì sao?
Tiết Nhiên Ly chưa bao giờ thổ lộ mọi cảm xúc của mình cho người khác nghe, cho dù có là bạn thân đi chăng nữa. Đặc biệt là việc trái tim cô vẫn luôn đem lòng đơn phương một người không thể yêu.
– Không có chuyện gì cả.
Tiết Nhiên Ly cười khẽ lắc đầu. Thấy cô bạn nói không sao, Lý Nguyệt Vãn không nhắc đến nữa mà chỉ ngồi luyên thuyên về vấn đề học tập.