Dần dần Kế Duyên nhận ra thính giác của mình trở nên cực kỳ nhạy bén, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng nghe rất rõ.
Có lẽ, nếu Kế Duyên không bị tạp niệm và những lo âu thấp thỏm trong lòng ảnh hưởng, thì chỉ cần hắn nghe được tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót, hắn cũng có thể chuẩn xác chỉ ra bọn chúng đang ở nơi nào, thậm chí loáng thoáng biết được khoảng cách giữa hai bên.
Mặc dù loại khả năng hơn người này rất thần kỳ, nhưng Kế Duyên đang càng ngày càng hoảng sợ và khó chịu.
Kế Duyên không biết đã trôi qua bao lâu nhưng luôn cảm thấy thời gian đã trôi qua rất dài. Trong khoảng thời gian này không có bất kỳ ai xuất hiện, dù cho bọn cướp tới cũng được.
Thân thể không thể nhúc nhích, mắt cũng không thể mở ra, loại cảm giác này còn đáng sợ hơn bị nhốt trong phòng tối. Vì không muốn để cho mình bị ép tới điên, Kế Duyên chỉ có thể không ngừng đặt ra câu hỏi nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bỏ qua khoảng thời gian bị hôn mê, ký ức cuối cùng dừng lại ở lúc gặp hai người kia bên dòng suối nhỏ, khi mình ngất đi còn nghe được tiếng hô hoán của họ.
Hai người đó nói việc tìm kiếm người bị mất tích đã hơn nửa tháng, nhìn đồng phục của bọn họ, có thể hai người là thành viên của đội tìm kiếm. Nhưng vì sao mình không ở bệnh viện mà lại ở chỗ này? Trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, hoặc hai người này có điểm gì đó không ổn?
Những điều này chỉ là suy đoán của Kế Duyên, rồi hắn lại nghĩ tới một việc khác.
Trước đó, không thể phủ nhận và quan trọng nhất, đó chính là ván cờ quỷ dị kia. Không có ván cờ đó thì hết thảy chuyện này đều không xảy ra.
Nếu trước kia Kế Duyên theo chủ nghĩa vô thần, thì hiện tại rõ ràng hắn đã thay đổi quan điểm.
Không chỉ sau khi nơi cắm trại biến mất, lời nói của hai thành viên đội tìm kiếm và những thay đổi của cơ thể trong một khoảng thời gian ngắn, cũng là mấy chuyện Kế Duyên đều đã trải qua. Hai cái trước có thể giả nhưng sự biến hóa của cơ thể là thật.
Nói cách khác, trong mắt người ngoài, quả thật hắn đã mất tích hơn nửa tháng. Mà chính hắn cảm thấy mới trôi qua có hơn chục phút, thậm chí còn ít hơn.
Điều này khiến cho Kế Duyên nhớ tới một sự tích, mà ông nội từng kể khi hắn còn bé:
‘Ngày xửa ngày xưa, vào một ngày nọ. Có một tiều phu lên núi đốn củi, vô tình gặp hai ông lão đang đánh cờ trong núi.
Tiều phu bèn đặt đống củi và cây rìu xuống bên cạnh, định đứng ở một bên xem hai ông lão đánh cờ một chút, một ông lão mỉm cười, tách ra nửa trái đào cho hắn ăn để giải khát.
Qua một hồi lâu, bỗng một ông lão quay đầu nói với tiều phu: “Ngươi nên về nhà đi.”
Lúc này tiều phu mới giật mình nhìn thấy trời đã tối, vì vậy anh ta đưa tay lấy gánh củi và lưỡi rìu, lại phát hiện ra củi khô đã biến mất, cán rìu mục nát, chỉ còn trơ trọi một lưỡi rìu rỉ sét.
Tiều phu có chút kinh ngạc khó hiểu, tranh thủ thời gian đi theo con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ trở về nhà, thôn xóm đã thay đổi rất nhiều, lại không gặp được gương mặt nào quen thuộc trong thôn.
Hỏi chuyện một chút, tiều phu mới biết bản thân đã ở trong núi sáu mươi năm. Người nhà đều cho rằng tiều phu bị thú rừng ăn thịt, cha mẹ trưởng bối trong nhà cũng đã qua đời từ lâu.’
Khi còn bé, đây là một trong những sự tích Kế Duyên thích nghe nhất, lưu truyền rằng hai ông lão trong sự tích là hai tiên nhân, đồng thời nơi xảy ra sự tích này chính là ngọn núi Lạn Kha nổi tiếng.
Ngọn núi mà Kế Duyên cùng với các đồng nghiệp đi cắm trại dã ngoại không phải núi Lạn Kha mà là núi Ngưu Đầu, nhưng cây cổ thụ, bàn cờ và lưỡi rìu rỉ sét lại giống với bàn cờ Lạn Kha trong truyền thuyết.
Nói như vậy, cũng không khó giải thích vì sao Kế Duyên chỉ cảm thấy thời gian trôi qua một chút mà cảnh vật bên ngoài đã đi qua hơn nửa tháng.
Hơn nữa vận khí của Kế Duyên tốt hơn tiều phu kia nhiều. May mắn thay, hắn ra ngoài không lâu, thời gian cũng chỉ mới trôi qua chưa đầy một tháng. Cuộc sống cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Còn nữa hắn cũng không được tiên nhân cho ăn linh đan diệu dược, cho nên chẳng khác gì hắn không ăn không uống hơn nửa tháng, cũng nhờ trời phù hộ mà không chết.
Lúc này Kế Duyên nghĩ như vậy, còn chưa biết thật ra hắn đã chết lâu rồi.
Nhưng dù vậy, hắn suy nghĩ lung tung mấy chuyện này cùng không tốn thêm bao nhiêu thời gian. Kế Duyên lại nhanh chóng cảm thấy cô đơn, sợ hãi và buồn bực. Dù có ép bản thân suy nghĩ đến nhiều vấn đề hơn nữa, nhưng cảm giác ngột ngạt này vẫn như cũ, càng ngày càng nghiêm trọng.
Không có ai nói chuyện, không có tiếng bước chân, không một ai đến đây…
Thời gian dài dằng dặc, không có ai, vẫn không có ai…
Càng suy nghĩ nhiều, Kế Duyên mất đi cả khái niệm về thời gian. Không biết đã qua một giờ hay một ngày, hắn cũng không ép buộc bản thân tỉnh táo lại nữa.
Hèn gì vài nhà tù ở phương Tây, những tù nhân phạm tội nghiêm trọng liền bị nhốt vào phòng tối đùng để trừng phạt, cái này tàn phá tinh thần của người khác rất nghiêm trọng.
Bây giờ Kế Duyên không lo lắng ai bắt cóc mình, hắn đang hy vọng có tên cướp lại đây. Dù cho nghe bọn chúng chửi mắng hoặc đá hắn một cái cũng được.
Vẫn không có người, vẫn không có người đến!!!
“Ai đó mau đến đây!!! Mau đến đây!!! Ai cũng được!!!”
Kế Duyên gào thét trong lòng vô số lần, hắn sợ nhất chính là không có kẻ bắt cóc nào cả. Chỉ có bản thân hắn nằm trơ trọi ở nơi hoang vu này, ngoài dã thú và rắn rết thì cũng chẳng có ai thèm lui tới…..