Diêu Mậu Lâm nhìn khắp nơi không thấy thân ảnh Chân Tướng quân, đang muốn tiếp tục tìm, bỗng nhiên nghe thấy trong bóng tối có người lên tiếng:
“Thái tử vương hầu đều đang dự yến, mà ngươi lại một mình chạy đến nơi này độc ẩm, thật to gan.”
Lời trách cứ này nhẹ nhàng ôn nhu thậm chí mang theo vài phần qua loa vui đùa, rơi vào trong tai Diêu Mậu Lâm lại tựa như một tảng đá khổng lồ, rền vang một tiếng đập nát men say, trong nháy mắt khiến cho nàng mồ hôi lạnh đầm đìa. Nàng thậm chí còn không biết người vừa nói chuyện là ai liền quay cuồng choáng váng mà chắp tay thi lễ, đang muốn mở miệng giải thích thì chợt nghe một giọng nữ khác hàm chứa ý cười, hừ nhẹ một tiếng.
“Yến hội tầm thường bí bách, không bằng nơi này thanh tịnh. Thế nào, ngươi ngược lại còn có thời gian mà tìm đến đây?” Đúng là tiếp nhận lời trách cứ vừa nãy.
Diêu Mậu Lâm lúc này mới hiểu ra, phía bên kia ao nhỏ có một đình viện nằm giữa hành lang, trên chiếc ghế đá ở chỗ sâu bên trong đình viện có một nữ tử đang ngồi, một nữ tử khác đang đi về phía nàng, một câu trách cứ một câu cười nhạo này chính là lời đối thoại giữa các nàng, căn bản không phải đang nói người khác.
Diêu Mậu Lâm khẽ thở phào nhẹ nhõm đang định rời đi, bỗng cảm thấy thanh âm vang lên đầu tiên kia có chút quen thuộc, cố gắng định thần nhìn lại, người nọ không phải là Chân Tướng quân mà nàng vẫn luôn tận lực tìm kiếm đó sao?
Chân Văn Quân trong bóng đêm xinh đẹp đoan chính, nữ tử ngồi ở trước mặt nàng đưa lưng về phía Diêu Mậu Lâm, một thân áo lụa màu xanh ngọc, váy rộng trắng thuần, cùng làn váy dài của Chân Văn Quân tương xứng tô điểm cho nhau. Mặc dù màu sắc kiểu dáng không giống nhau, nhưng hai người cùng xuất hiện ở trong tầm mắt lập tức có thể làm cho người ta nhận thấy những chi tiết hoa văn trên y phục của hai người có một sự hài hòa tinh tế không thể nói rõ được, giống như là được làm ra từ cùng một đôi tay.
Nữ tử áo xanh ngọc với kiểu tóc linh xà một vòng búi cao khéo léo, đứng lên nghiêng mặt qua, trán rộng mày ngài ánh mắt tựa như hồ sâu, đôi môi mỏng khẽ chúm chím, trong nét lạnh lẽo mang theo nhuệ khí, không giận tự uy. Ánh mắt từ phía xa lưu chuyển tới khuôn mặt Chân Văn Quân thì dừng lại, làm cho Diêu Mậu Lâm trong lòng siết chặt vài phần.
Nữ tử này không khỏi khiến cho người ta sợ hãi, khi nàng đứng lên không giống như nữ tử bình thường đan hai tay ở trước người, mà chắp ở sau lưng, thẳng tắp mạnh mẽ như cây tùng lại xinh tươi đẹp đẽ như ánh cầu vồng. Diện mạo bất phàm, tuyệt đối không phải người thường.
Chân Văn Quân cũng bị ánh nhìn này của nàng làm cho ngẩn người, dù rằng biểu tình của nàng không có gì biến hóa, nhưng Chân Văn Quân vẫn là từ trong từng lời từng chữ kia đọc ra được một chút manh mối, chắp tay liên tục xin lỗi, người kia cũng không biết phân biệt tốt xấu căn bản không hề phản ứng, bầu không khí nhất thời có chút gượng gạo.
Diêu Mậu Lâm trong lòng phẫn uất, nữ tử không biết điều này từ đâu đến vậy chứ, Chân Tướng quân đã làm sai chuyện gì mà phải liên tục xin lỗi? Nàng đang muốn tiến lên biểu dương chính nghĩa, thì một tiếng xưng hô của Chân Văn Quân mạnh mẽ giáng xuống dọa nàng lùi về phía sau cột đình màu đỏ.
“Khắp nơi không tìm được bóng dáng phu nhân, không ngờ đúng là tránh náo nhiệt đến nơi này một mình uống rượu ngắm trăng. Ta ở phương bắc săn được hai con cáo làm thành áo choàng cho ngươi. Ban đêm gió lạnh, ngươi khoác vào đi.” Chân Văn Quân quả thực đang ôm trong lòng một chiếc áo khoác lông cáo, nàng ôn nhuận như nước lại thật tâm chân thành, so với sự lạnh lùng của đối phương là hoàn toàn bất đồng.
Lời đến lời đi này rõ ràng là một người giận dỗi một người sủng ái, Diêu Mậu Lâm nghe được mà trong lòng cũng cả kinh.
Phu nhân của Chân Tướng quân không phải chính là gian thần Vệ Đình Húc kia sao? Nàng như thế nào lại ở chỗ này?
Cũng đúng…… Loại thịnh yến như Quế Lan yến này làm sao có thể thiếu nhân vật trọng yếu như Vệ Tư đồ đây?
Men rượu trong người Diêu Mậu Lâm xem như hoàn toàn triệt tiêu, nương theo ánh đèn màu lúc sáng lúc tối gian nan nhìn về phía xa xa kia, Vệ Đình Húc khóe miệng mang theo ý cười không dễ phát hiện, đáp lời:
“Làm phiền phu nhân cả một đêm đang chìm đắm trong Quế Lan yến cùng các đồng liêu ăn uống no say, lại vẫn lo nghĩ cho thân thể của ta. Nếu như bị người khác biết được, Chân Đại Tướng quân văn có thể định quốc võ có thể an bang trong miệng đám người Thanh Lưu kia thế nhưng lại quan tâm săn sóc ta kẻ gian thần hại nước hại dân như thế này, sợ là phải vô cùng đau đớn thức trắng cả đêm mà viết một bài hịch văn. Quế Lan yến tối nay phu nhân mới là nhân vật chân chính trọng yếu, bên ngoài có biết bao nhiêu người trông chờ muốn cùng Chân đại tướng quân kết thân giao hảo, tiếp tục ở lại đó chỉ sợ phá hỏng hứng thú của phu nhân. Nếu như dọa đi mất các nữ quan mỹ mạo thì quả thực là lỗi của ta rồi.”
Chân Văn Quân bình thản nói: “Phu nhân chê cười. Hôm nay tham gia Quế Lan yến này đây cũng là bởi vì có mặt phu nhân, nếu không thì một thân vết thương cũ khó nhịn ta đã trở về sớm để nghỉ ngơi rồi. Một thời gian dài không gặp phu nhân không có điều gì khác muốn nói với ta sao?”
Vệ Đình Húc sắc bén, Chân Văn Quân tứ lạng bạt thiên cân. Hai người ở trong bóng tối còn nói thêm vài câu gì đó, Diêu Mậu Lâm nghe không rõ ràng cho lắm. Chỉ thấy Chân Tướng quân đi theo phía sau Vệ Tư đồ, cùng nhau đi hướng đến đình viện trong hành lang.
Vệ Đình Húc đi vào cửa viện trước, Chân Văn Quân trở tay đóng cánh cửa lại, đem tất cả ngăn cách ở bên ngoài.
Diêu Mậu Lâm biết là vô lễ, nhưng ánh mắt vẫn vội vàng đuổi theo.
Đêm tối dù sao cũng có thể khiến cho người ta mơ tưởng xa xôi.
Chỗ đình viện kia nghe nói vốn chính là đình viện tư nhân mà Vệ Tư đồ cho xây dựng ở bên trong Dịch Tĩnh viên để làm chỗ nghỉ chân, cả Đại Duật cũng tìm không ra được một người nào không chút kiêng nể gì giống như nàng, lại còn dám ở bên trong Cấm uyển của hoàng thất xây dựng đình viện dành cho ngoại thần. Hoàng đế Đại Duật chắc chắn biết rõ, nhưng cũng không có biện pháp làm khó dễ được nàng.
Đứng ở bên ngoài đình viện Diêu Mậu Lâm tựa hồ nghe thấy cái gì đó, rồi lại cảm giác là mình nghe lầm. Mãi cho đến khi có một âm thanh vừa mềm yếu vừa đè nén, tiếng thở dốc có chút run rẩy rõ ràng tiến vào trong tai nàng, nàng mới đột nhiên ý thức được là nàng sớm nên dừng bước.
Ở bên trong lớp màn gấm màu xanh biếc mà nàng nhìn không thấu được, nữ anh hùng mà nàng sùng bái đang cùng kẻ gian thần vô cùng đáng ghét kia vân triêu vũ mộ, điệp luyến phong cuồng.
Diêu Mậu Lâm chóp mũi chua xót nước mắt rơi xuống, rốt cuộc không thể nán lại được nữa, chén rượu suốt một đường cầm trong tay rơi xuống bắn tung tóe vào thân mình, trong đêm đen lưu lại bóng dáng nàng giận dữ phóng nhanh……
Diêu Mậu Lâm không thể tin được Chân Tướng quân của nàng vậy mà lại âm thầm thật sự cùng Vệ Đình Húc gắn bó keo sơn tấn tần chi hảo.
Chuyện này nếu như đặt vào năm Thần Sơ thứ sáu, nói cho hạ nhân “A Lai” mười hai tuổi còn đang ở Tuy Xuyên Tạ gia hứng chịu ức hiếp sỉ nhục rằng —— ngươi sau này sẽ trở thành một đại danh tướng, cũng sẽ gả vào Bình Thương Vệ gia —— phỏng chừng nàng cũng vô pháp tưởng tượng.