“Bác sĩ cũng bảo là hơi xước da một chút…” Thời Gia Hoan hơi xấu hổ, “Là do Hạ Hạ không chịu xuất viện, thật ra…” Thật ra vết thương căn bản chẳng nghiêm trọng chút nào.
Cửa phòng bệnh không cách âm, dù hai người đã cố kìm giọng nói nhỏ nhưng Thời Hạ vẫn nghe được sương sương đại khái.
Thời Hạ năm ấy trốn sau cánh cửa nghe lén hai người nói chuyện, lao ra vứt hết giỏ hoa quả Lâm Vân mang tới ra đất.
Mẹ cô vừa mất không tới nửa năm, bố cô liền bán nhà với giá cực thấp cho một người phụ nữ vừa mới ly hôn.
Mà người phụ nữ kia lại còn là mối tình đầu của ông.
Nhiều năm sau đấy Thời Hạ vẫn luôn nghĩ, nếu chuyện này xảy ra với người khác thì họ sẽ giải quyết như thế nào?
*
Trước khi Thời Hạ xuất viện, yêu cầu riêng bác sĩ kiểm tra thận toàn diện cho cô.
Bác sĩ khá ngạc nhiên.
Thời Gia Hoan cũng chẳng thể hiểu nổi.
Một thiếu nữ 18 tuổi phơi phới thanh xuân sao lại đòi kiểm tra thận?
Nhưng Thời Hạ kiên trì đòi làm, Thời Gia Hoan mặc dù không hiểu nhưng cũng không ngăn cản, tóm lại thì cũng vì muốn tốt cho cơ thể thôi, làm cái kiểm tra thôi mà.
Thời Hạ cầm tờ kết quả kiểm tra, có chút hoảng hốt, quả thận khỏe mạnh trong người cô rốt cuộc là của cô hay là của Thẩm Nhất Thành?
Sau khi cô với Thẩm Nhất Thành lên bàn phẫu thuật đã xảy ra chuyện gì? Cô trở về năm 18 tuổi, còn Thẩm Nhất Thành thì sao? Anh còn sống không?
Lớp 11 hôm nay đã khai giảng rồi, mà Thời Hạ nằm viện nên đã bỏ lỡ ngày đi học đầu tiên, vì thế Thời Hạ lấy sách giáo khoa lớp 11 ra lật lật.
Mặt mày mờ mịt.
Cô đã sắp thành bà cô 30 tuổi rồi, kiến thức cấp 3 còn nhớ được bao nhiêu cơ chứ?
E là đã trả hết cho thầy từ lâu rồi.
Huống hồ năm ấy Thời Hạ học hành cũng chẳng thể gọi là ra gì cho lắm.
Ở bênh viện 3 ngày, Thời Hạ đã đắc ý nghĩ học hành tốt thay đổi số mệnh, giờ nhìn thấy sách giáo khoa cấp 3, Thời Hạ tựa như cà tím phơi sương, HÉO!
Đang lúc Thời Hạ nhìn sách giáo khoa mà phát sầu, Thời Gia Hoan đẩy cửa phòng đi vào.
Cô con gái này của ông ngoan ngoãn nhanh nhẹn lại mềm mại ôn hòa, chỉ có điểm yếu duy nhất là không thích học tập.
Chơi đàn, hát, vẽ tranh, chỉ cần không liên quan đến học tập đều khiến cô cảm thấy hứng thú.
Thời Gia Hoan chưa bao giờ ép Thời Hạ phải học hành, chỉ cần Thời Hạ thích, ông đều ủng hộ, học tập cũng không phải con đường duy nhất, chỉ cần Thời Hạ thấy vui thì thế nào cũng được. Nửa đời sau của Thời Hạ ông cũng sẽ lo chu toàn, cô không cần thiết phải mệt mỏi học tập đến chết đi sống lại làm gì.
Thời Hạ nhìn thấy ánh mắt của ông cũng hiểu được trong lòng ông đang suy nghĩ điều gì, thầm chửi thề một câu.
Nếu không phải cái tư tưởng nhà giàu mới nổi của ông ảnh hưởng cô, cô đã không coi nhẹ việc học tập rồi, mãi cho đến khi suốt ngày trôi dạt bị người ta truy sát mấy năm trời, Thời Hạ thường xuyên ngồi hút thuốc ở đối diện viện khoa học mà nghĩ, nếu cô mà nghiên cứu ra được đạn dược, mấy tên truy sát cô còn dám dí cô dọa nạt không?
“Hạ Hạ, giáo viên chủ nhiệm của con gọi điện thoại…” Thời Gia Hoan nói chuyện hơi do dự.
“À..” Thời Hạ không yên lòng, “Sao thế ạ?” Nghiên cứu đạn dược, chắc là cần phải học tốt mấy môn hóa học vật lý các thứ lắm nhờ?
“Lớp con học không phải lớp nghệ thuật, giáo viên gọi tới thông báo cho bố biết con được phân đến lớp nào…”
Hôm nay là ngày khai giảng của lớp 11, trường sẽ công bố danh sách học sinh được phân đến lớp nghệ thuật, Thời Hạ không đi học nên chủ nhiệm phải gọi điện cho phụ huynh thông báo một chút.
Cũng vào lúc này khi đó, Thời Hạ nhớ rõ cô được phân tới lớp 6, cùng một lớp với Thẩm Nhất Thành.
Ngày đó, Thời Gia Hoan cũng như bây giờ ngồi ở cửa phòng cô ngập ngừng nói chuyện này.
“Vâng, con được phân tới lớp nào vậy?” Thời Hạ phối hợp hỏi.
“..Lớp 6…lớp của Nhất Thành.”
Quả nhiên, không có gì thay đổi.
Không biết vì sao Thời Gia Hoan lại cảm thấy con gái ông sau khi vào bệnh viện xong, tác phong cũng thay đổi luôn vậy, vốn ông còn muốn dẫn dắt vòng vèo, không ngờ rằng vừa mới nói không bao lâu đã nói hết cả ra rồi.
Thời Gia Hoan biết Thời Hạ không vừa mắt Thẩm Nhất Thành, ông thật ra cũng đã sớm nghĩ đến việc cho cô chuyển lớp rồi, vì vậy tính toán nói chuyện bước một với Thời Hạ: “Lớp 6 là lớp kém nhất, môi trường học tập không tốt, hay là…”
Môi trường học tập không tốt? Cái cớ này có chán không cơ chứ, không phải là ông không bắt cô phải học tập à?
Lúc đó Thời Hạ nghe được phải học cùng lớp với Thẩm Nhất Thành liền nói Thời Gia Hoan tìm hiệu trưởng chuyển cô tới lớp khác.
Thời Gia Hoan là người làm ăn, mối quan hệ ấy vẫn phải có.
Còn Thời Gia Hoan vì sao không trực tiếp chuyển cô đến lớp khác mà còn phải cẩn thận trưng cầu ý kiến của cô, rất nhiều năm về sau Thời Hạ hồi tưởng lại mới nhận ra, hẳn Thời Gia Hoan vẫn còn ôm chút hy vọng để cô và Thẩm Nhất Thành chung sống hòa bình rồi.
“Lớp 6 thì lớp 6 vậy.”
Thời Hạ mở miệng, Thời Gia Hoan kinh ngạc không tưởng.
Thời Gia Hoan hơi hơi lo lắng, cô con gái này của ông bình thường dịu ngoan, nhưng phàm những chuyện liên quan đến Lâm Vận thì đều vô cùng bướng bỉnh.
Rốt cuộc cũng là thiếu niên đang tuổi trưởng thành, có một số việc cơ bản là không thể giải thích nổi, ví dụ như mấy hôm trước, ông chẳng qua là tiện đường ghé siêu thị tiện lợi của Lâm Vận mua ít đồ linh tinh, thấy Lâm Vận đang dọn dẹp rương hòm, thuận tay giúp một chút, trùng hợp Thời Hạ lại thấy được hai người giống đang thân mật với nhau, không thèm suy nghĩ đã vọt vội vào đẩy Lâm Vận một cái.
Nhưng chuyện lại còn trùng hợp hơn nữa là Thẩm Nhất Thành lại nhìn thấy chuyện này, trong lúc lôi kéo, Thời Hạ ngã sấp xuống, đầu đập vào mép bàn thu ngân.
Thời Hạ nói là Thảm Nhất Thành đẩy cô, Thẩm Nhất Thành cũng không giải thích, hai người vốn không vừa mắt nhau qua chuyện này sợ là kết thù lớn luôn.
Thời Gia Hoan lo lắng, lòng Thời Hạ cũng chẳng yên, ai bảo tự dưng cô vô duyên vô cớ đi ba hoa chích chòe đổ oan cho người Thẩm Nhất Thành chi không biết?
Thời Gia Hoan đi rồi, Thời Hạ lại càng bực bội, cô lại tìm thuốc lá theo bản năng, móc túi quần không thấy thuốc đâu, ngược lại lại móc ra được mấy cái kẹo.
Thời Hạ giật mình nhìn mấy cái kẹo một lúc lâu, trước kia cô quả thực là thích ăn loại kẹo này.
Đúng thế, Thời Hạ khi đó tóc buộc đuôi ngựa, mặc đồng phục, không đi Net, không hát Kara, không nhảy Disco, không chửi thề, là cô gái ngoan luôn được mọi người khen ngợi.
Mấy năm vừa rồi, Thời Hạ hút thuốc lá, trang điểm đậm, lảng vảng vũ trường, tay trái thuốc lá, tay phải Whisky, vốn đã quên dáng vẻ bản thân năm 18 tuổi từ lâu.
Thời Hạ bỏ kẹo trong tay vào túi áo, ra khỏi phòng tới phòng khách trộm hai điếu thuốc của Thời Gia Hoan, sau đó trở lại phòng ngủ.
Trong màn sương khói lượn lờ, Thời Hạ hoang mang nhả từng hơi khói, mắt híp híp, cô gái ngoan ngoãn Thời Hạ nói chuyện với người lạ là đỏ mặt lúc đó, sao cứ đụng Thẩm Nhất Thành là như biến thành dáng vẻ khác luôn vậy?