Trước khi xuyên thư, nàng là một cô nàng cá tính, ở trong sách trải qua một đời, sau khi trọng sinh, nàng đã khôi phục ký ức từng sở hữu.
Lần này, nàng sẽ không để mình bị người ta khinh bỉ, chỉ trỏ bàn tán!
Mặc Phù Bạch làm như nhớ tới gì đó, đáy mắt như biển sâu không đáy, dường như bị ném vào một viên đá, tạo nên một gợn sóng, bất chợt lướt qua.
–
Khương Ấu An bị ánh sáng làm cho tỉnh lại.
Vốn dĩ nàng đang khóc, nhưng vì mệt quá liền ghé đầu vào ghế ngủ thiếp đi.
Trên người vẫn còn mặc hỉ phục, nến trong phóng đã tắt, ánh sáng chiếu qua cửa sổ làm sáng khắp căn phòng.
Trên chiếc giường được làm bằng gỗ thượng hạng, không thấy Mặc Phù Bạch đâu.
Khương Ấu An rửa mặt, thay một bộ váy dài màu xanh lá, kết hợp đồ trang điểm, búi một ít tóc trên cao, còn đâu thì thả xuống.
Nàng an tĩnh ngồi trong phòng chờ đợi.
Thời tiết trong lành, ngoài viện, Trương ma ma bước tới.
Trương ma ma tay nắm thả trước y phục, thần sắc lãnh đạm.
– Thế tử phi, Vương phi miễn cho người việc đi hầu hạ vào sáng tối, thành ra bây giờ người không có việc gì để làm cả, nhưng cũng đừng ở trong phủ, người nên ra ngoài chơi đi.
Câu nói của Vương ma ma có ngụ ý rằng Khương Ấu An trong sạch.
Đồng thời cũng ngụ ý rằng, nàng tạm thời sẽ không trở thành một người vợ bị bỏ rơi.
Khương Ấu An mang theo một người thị vệ về Khương gia.
Khi gần đến Khương phủ, phố xá tấp nập, xe ngựa không đi được.
Nàng liền xuống xe, đi bộ đến cổng lớn Khương phủ.
Ở cửa có hai người canh giữ, thấy nàng, một tên chạy vội vào thông báo, tên còn lại thì ngăn nàng.
– Lục tiểu thư, phiền ngươi đợi một lát.
– Không cần bẩm báo, ta chẳng qua về để lấy lại mấy thứ của ta thôi.
Nói xong, Khương Ấu An đi thẳng vào nhà.
– Lục tiểu thư, người thế này là đang làm khó ta..
Lời còn chưa dứt, một giọng nói già nua vang lên
– Ngăn nàng lại!
Cách đó không xa, một nha hoàn nâng tay Khương lão phu nhân đi tới.
Khương Ấu An mặt mày bình tĩnh, thản nhiên nhìn người đi tới.
Mặc trên người y phục thêu hoa, trên đầu có buộc đai mang hồng bảo thạch, lão phu nhân mặt lạnh lùng, chỉ vào Khương Ấu An quát lớn:
– Nha đầu chết tiệt kia, được gả vào vương phủ chẳng lẽ là ủy khuất ngươi? Ngươi có thể làm thế tử phi, chính là phúc đời trước ngươi tu luyện! Đêm qua tiệc cưới còn chưa tan, ngươi ở vương phủ viện trước điên điên khùng khùng, khóc lớn làm loạn, quả thực là đem mặt mũi của Khương gia ta cùng vương phủ vứt hết!
Đêm qua, có người cố ý tới cửa báo cho Khương gia bọn họ biết chuyện này.
Còn nói, chỉ sợ sáng sớm ngày mai, cô dâu liền sẽ bị đuổi ra khỏi vương phủ.
Quả thực như thế!
Cũng may, vương phủ không có tính toán với Khương gia, bằng không cả gia đình bọn họ sẽ bị cái nha đầu chết tiệt này hại chết.
Khương Ấu An cười như không cười, ánh mắt lộ rõ một tia lạnh lùng.
– Nếu lão phu nhân cho rằng đây là một mối hôn sự tốt, vậy vì sao không cho Khương Diệu Diệu gả vào vương phủ đi?
Một tiếng lão phu nhân kia khiến lão phu nhân Khương gia hơi giật mình, ngay sau đó lại nhíu mày nói:
– Ngươi nói được cái gì ư? Ngươi đã gả vào vương phủ, nói như vậy là có ý gì? Diệu Diệu nhà ta tuổi còn nhỏ, ta còn cần nàng hầu hạ.
Vương phủ mặc dù nhà cao cửa rộng thì sao?
Nghe nói Thế tử Thần Nam Vương thân thể so với nhóc tứ còn yếu hơn, hơn nữa diện mạo lại xấu xí, nhìn phát là biết sắp chết, nếu để Diệu Diệu gả qua chẳng khác nào làm quả phụ?. harry potter fanfic
Mà kinh thành này không chỉ có mỗi Thần Nam Vương là vương gia hầu tước, lấy điều kiện gia cảnh các nàng, gả Diệu Diệu cho hoàng tử đều có thể.
Huống hồ, năm đó thầy bói không phải đã nói rồi sao? Diệu diệu có mệnh phú quý, là phúc tinh của Khương gia bọn họ.
Khương Ấu An không biết suy nghĩ của lão phu nhân Khương gia, nàng tươi cười châm chọc.
– Đúng vậy, Khương Diệu Diệu còn nhỏ.
Đúng thật là rất nhỏ, nàng ta chỉ sinh sau nàng có nửa canh giờ.
Lão phu nhân nghe vậy, biểu tình không được tự nhiên, lại nhăn chặt mày.
– Ngươi có phải hay không bị vương phủ đuổi về? Ngươi đã xuất giá, giờ không còn là người của Khương gia nữa, không có lý do gì để về Khương gia cả! Mà mấy người ca ca của ngươi còn chưa cưới vợ, cho dù ngươi trở về cầu xin bọn họ, vẫn là nên đi nơi khác, tóm lại là đừng về Khương gia!