“Anh đã hứa quảng cáo dịp lễ Tình nhân năm nay là do em và JK đảm nhận mà.”
“Anh mà nuốt lời em sẽ giận anh đó.”
Hải Phong nhìn em gái rồi nói:
“Được rồi. Được rồi. Ai dám động vào JK của cô chứ.”
Hải Phong quay sang nói với Hạ Vy:
“Người này thì em biết chứ?”
Hạ Vy khẽ gật đầu. Đương nhiên là cô nhận ra Mỹ Dung, cô ấy là người mẫu nổi tiếng như vậy không biết mới là lạ đấy.
Hạ Vy đứng dậy, đưa tay về phía Mỹ Dung:
“Chào cô Mỹ Dung. Tôi là Hạ Vy – nhân viên phòng thiết kế của HPJ. Rất hân hạnh được làm quen với cô.”
Mỹ Dung nở một nụ cười tươi rói nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu. Rõ ràng cô là người được hứa hôn với Thiên Minh mà anh chưa từng dành cho cô ánh mắt dịu dàng như vậy. Nhưng dù sao cô là người của công chúng, phải luôn giữ hình ảnh đẹp trước mặt mọi người.
“Thiết kế Hoa Tuyết của cô thực sự rất xuất sắc.”
Hạ Vy ngạc nhiên nói:
“Cô nhớ được Hoa Tuyết là thiết kế của tôi sao?”
Mỹ Dung khẽ gật đầu rồi đáp:
“Lúc đó, nếu không phải tôi đang lưu diễn ở nước ngoài, người mẫu quảng cáo cho Hoa Tuyết nhất định là tôi.”
Nói xong, Mỹ Dung quay sang Hải Phong nói bằng giọng nũng nịu:
“Đúng không anh hai?”
Hải Phong cười thành tiếng:
“Vẫn còn nhiều cơ hội cho em mà.”
Mỹ Dung nhoẻn miệng cười:
“Không biết mọi người có chuyện gì mà giờ này lại tới đây uống cà phê vậy?”
Hải Phong vui vẻ đáp:
“Cũng không có gì. Chỉ là gặp nhau để xoá bỏ một số hiểu lầm thôi.”
Dứt lời, anh quay sang hỏi Mỹ Dung:
“Anh mới phải hỏi em đó. Làm sao em vào được đây?”
Mỹ Dung tủm tỉm cười:
“Em muốn tới uống chút cà phê vô tình thấy anh đi vào đây. Ở Rooftop Pool Coffee này có ai không biết em là em gái của Tổng giám đốc Hải Phong chứ.”
Nói xong, Mỹ Dung quay sang Thiên Minh:
“Còn anh nữa. Em lưu diễn nước ngoài, anh không có lấy một cuộc gọi nào. Em gọi thì anh không chịu nghe máy.”
Thiên Minh dường như không để ý tới những lời trách móc của Mỹ Dung. Anh giải thích qua loa:
“Anh rất bận. Sắp tới sẽ ra MV mới.”
Dứt lời, Thiên Minh quay sang nói với Hạ Vy:
“Em tuỳ ý chọn đồ uống đi. Hôm nay tôi mời.”
Hạ Vy vội xua tay:
“Nhờ anh và tổng giám đốc Hải Phong mà tôi được minh oan. Để tôi mời coi như lời cảm ơn tới hai anh.”
Thiên Minh nhoẻn miệng cười:
“Tôi nhận đồ uống của em không có nghĩa là chuyện cái xe được cho qua đâu.”
“Xe của tôi có camera giám sát 24/24 đấy. Gương mặt ngơ ngác của ai đó hiện giờ vẫn còn trong máy điện thoại của tôi đây này.”
Dứt lời, Thiên Minh đưa điện thoại ra cho Hải Phong xem.
Hải Phong cười thành tiếng:
“Cái này tôi có thể giúp cậu đó Thiên Minh. Chuyển hoá đơn qua cho tôi, tôi sẽ trừ dần vào lương của Hạ Vy.”
Hạ Vy nghe vậy chỉ biết câm nín. Xong rồi. Vậy là tiền lương của cô sẽ không cánh mà bay. Chẳng lẽ những tháng ngày ăn mì tôm cầm hơi sắp quay trở lại?
Hạ Vy quay sang nhìn Thiên Minh thành thật nói:
“Tôi… tôi sẽ… trả dần cho anh. Tôi… đang gom tiền để làm quà cưới cho anh trai nên sẽ chậm một chút.”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Được. Có Hải Phong làm chứng cho tôi. Em hứa sẽ trả là được rồi.”
Hải Phong đưa điện thoại ra trước mặt Hạ Vy:
“Tôi ghi âm lại rồi. Nhân viên của HPJ nói được làm được nha Hạ Vy.”
Hạ Vy khẽ gật đầu, nói một tiếng:
“Vâng.”
Mỹ Dung nhìn ba người bọn họ cảm thấy bản thân cô giống như người thừa ở đây vậy. Rõ ràng cả Hải Phong và Thiên Minh đều rất vui vẻ khi trò chuyện cùng Hạ Vy, họ dường như không quan tâm tới sự có mặt của cô ở đây.
Lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Vy cắt ngang mạch suy nghĩ của cô:
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô thích Capuchino phải không ạ?”